May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 5


8 tháng


[12]

Tôi bị mộng xuân, tôi mơ thấy Lộ Thời ép tôi vào tường và cưỡng hôn tôi!

Tôi đột nhiên bật dậy, đứng dậy hơi nhanh nên bị chóng mặt hoa mắt.

Sau một lát, tôi nhìn xung quanh, tại sao tôi lại nằm trên giường? Không phải tôi ngủ trên sofa à?

Có một linh cảm xấu, tôi vội vàng lật chăn lên nhìn cơ thể mình.

May quá chưa sao, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.

Nếu vậy thì, Lộ Thời đâu?

Tôi đi chân trần giẫm lên sàn khách sạn, rón rén đi đến cạnh ghế sofa.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn Lộ Thời đang ngủ say, lông mi của anh không dài lắm nhưng dày, sống mũi cao, sau khi nhìn vài lần, đôi môi này vẫn rất gợi cảm.

Ngoài ra còn có một nốt ruồi bên cạnh môi, trông càng gợi cảm hơn.

Tôi không nhịn được muốn đưa tay chạm vào nốt ruồi ở khóe miệng anh.

"Em định làm gì?" Lộ Thời bỗng nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi còn chưa đụng vào mà!

Tôi bối rối dùng sức rút tay ra, nhưng đột nhiên ngã về phía sau.

Thế mà Lộ Thời lại thật sự buông tay tôi ra?!

Lộ Thời vững vàng đỡ được tôi trước khi lưng tôi chạm xuống sàn nhà, tay anh đặt dưới người tôi sau đó lại một lần nữa áp người anh lên.

Sáng sớm đã để tôi cảm nhận được bầu không khí vi diệu này một lần nữa, chịu gì nổi.

"An An, sao cậu còn chưa dậy..." Tô Niệm trực tiếp mở cửa phòng ra, nhìn thấy Lộ Thời đang đè lên người tôi.

"Ahhh, tớ không cố ý, hai người tiếp tục." Tô Niệm lập tức đóng cửa lại.

"Vẫn chưa chịu đứng dậy?"

Lộ Thời mím môi, do dự đứng lên: "Lần này tôi không có đè lên chân em."

Tôi....

"An An, tớ đến đây."

Tô Niệm mặc một bộ bikini khiêu gợi chạy về phía tôi.

Tại sao lại mặc bikini khiêu gợi mà lại làm những hành động dễ thương như vậy?

"Sao gần đây cậu lại trở nên khiêu gợi như vậy?" Tôi nhấp nhẹ miếng nước trái cây.

"Ôiii, An An, người ta gọi đây là đáng yêu."

Tôi chỉ biết câm nín.

"An An, cậu ăn mặc đẹp quá, tớ thích quá đi."

Tô Niệm nắm tay tôi, cọ tới cọ lui.

"Đây rõ ràng là cậu cố ý nhét vào vali của tớ, còn dặn đi dặn lại tớ nhất định phải mặc."

"Lại nói, cậu moi được tin gì rồi."

Tô Niệm nhìn xung quanh, sau khi xác nhận Hình Tranh và Lộ Thời đang đi bơi thì cô ấy đến gần tai tôi, nhỏ giọng nói: "Họ không chỉ biết nhau mà còn là anh em tốt."

Lộ Thời đúng thật giấu tôi chuyện gì đó!

"Còn gì nữa?"

Tô Niệm đỏ mặt, vẻ mặt nhăn nhó.

"Cuối cùng tớ không kiên trì được."

What? Cái gì không kiên trì được?

"Là như này, Hình Tranh nói nếu thỏa mãn hắn một lần, hắn sẽ trả lời tớ một câu, tớ chỉ kiên trì được hai lần rồi gục ngã."

Nói xong, Tô Niệm xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng lại.

Người phụ nữ này, đúng là đã lên giường với người ta rồi.

Tôi nhìn Tô Niệm đang nhăn nhó thành cái bánh quai chèo: "Cậu, đúng là không đáng tin mà."

"Ai nói vậy, trưa nay nổ tin tức cho cậu." Tô Niệm bĩu môi.

Tạm thời cho cậu thêm một cơ hội.

"Lộ Thời, anh đi gọi vài ly đồ uống." Tô Niệm nhíu mày nhìn Lộ Thời, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi.

Lộ Thời làm một cử chỉ OK, nháy mắt với tôi một cái.

"Nói, danh tính của Lộ Thời." Tôi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hình Tranh.

Vẻ mặt Hình Tranh không thay đổi nhưng lại né tránh ánh mắt của tôi, chột dạ ghim một miếng trái cây.

Tôi ra hiệu cho Tô Niệm, cô ấy khẽ vuốt ve cơ ngực và đường cong của Hình Tranh, Hình Tranh nuốt nước miếng.

"Chỉ cần anh nói, đêm nay em tuỳ anh muốn làm gì làm."

Đúng là chị em tốt!

"Lộ Thời, con trai chủ tịch tập đoàn Kim Vũ - Lộ Vũ, sau khi tốt nghiệp ban đầu là giám đốc đầu tư hàng đầu. Tuy nhiên, do gia đình của Lộ Thời mong muốn anh ta kết hôn với em gái tôi Hình Lan, nên Lộ Thời nhất thời xúc động bỏ nhà ra đi."

Tôi nghe đến đây đã hơi tức giận rồi, nhưng tôi quan tâm nhiều hơn là bệnh ung thư dạ dày!

"Vậy anh có biết về căn bệnh ung thư dạ dày của anh ấy không?"

"Ung thư dạ dày?"

Tô Niệm và Hình Tranh đồng thanh nói, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Đồ uống đến rồi."

"Anh bị ung thư dạ dày? Không phải ông nội Lộ sao?" Hình Tranh đứng dậy nhíu mày nhìn Lộ Thời.

Lộ Thời hoảng sợ nhìn qua tôi, ánh mắt đầy lo lắng vì bị vạch trần lời nói dối.

Hừ, Lộ Thời, không chỉ che giấu danh tính của mình là một phú nhị đại (*), mà ngay cả ung thư dạ dày cũng nói dối tôi.

(*) Thế hệ giàu có đời thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

[13]

Cảm thấy mình bị đùa giỡn như một con khỉ, tôi tức giận bỏ đi.

Tôi thay quần áo trong vòng chưa đầy năm phút, kéo vali chuẩn bị trở về nhà.

Mở cửa phòng ra, Lộ Thời chạy theo tôi vừa lúc chặn ngay cửa phòng.

"An An, em nghe tôi giải thích."

"An An? Chúng ta thân nhau đến vậy sao? Lộ thiếu gia."

Tôi muốn đẩy Lộ Thời ra nhưng sức lực anh quá mạnh, tôi không đẩy nổi.

"Xin tránh ra." Tôi đứng đây một giây cũng không muốn nhìn thấy Lộ Thời, tên lừa đảo.

"Cho tôi một cơ hội giải thích, chỉ 5 phút thôi."

"Lộ Thời, anh qua chỗ Hình Tranh đi, chỗ này để tôi."

Tô Niệm ôm lấy vai tôi, kéo tôi trở vào phòng.

Tôi cướp lời Tô Niệm, không cho cô ấy nói trước: "Bây giờ đừng nói gì hết, tớ đang rất tức giận."

Tô Niệm che miệng: "Tớ không nói, tớ chỉ ở bên cạnh cậu."

Không biết vì lý do gì, tôi không nhịn được khóc, tôi ôm chặt lấy Tô Niệm, khóc lóc thảm thiết.

Tô Niệm ở bên cạnh tôi, lặng lẽ lắng nghe tôi, mãi cho đến tối, Hình Tranh gọi điện thoại đến.

"Niệm Niệm, em nói cho Hứa An biết, Lộ Thời say rồi."

"Chắc cậu cũng nghe rồi chứ, không cần tớ lặp lại đâu nhỉ?" Tô Niệm mím môi.

Tất nhiên tôi có nghe thấy, cậu mở loa ngoài mà.

Tôi mới không thèm quan tâm anh, uống say là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi.

Kết quả tôi vẫn đến.

Là do Tô Niệm kéo.

"Hình Tranh, chúng ta về trước đi."

"Được."

Hình Tranh nắm lấy tay Tô Niệm rồi xoay người đi, cảm giác như đã chuẩn bị từ trước.

Khi tôi nhìn Lộ Thời say như chết, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm nói gì đó.

"Đứng dậy, đi về." Tôi đá vào chân Lộ Thời.

Anh lắc qua lắc lại, không có phản ứng nào khác.

Không biết bắt đầu từ khi nào, đối với Lộ Thời tôi rất mềm lòng.

Tôi vòng tay Lộ Thời qua vai, dìu hắn đi từng bước một.

Khi đến trước cửa phòng, tôi tìm thẻ phòng nhưng hình như quên mang theo rồi.

"Trong túi quần tôi có." Một giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên bên tai tôi.

Vậy mà lại giả vờ say.

Tôi hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra: "Lộ Thời, anh cảm thấy chơi vậy rất vui đúng không?"

Lộ Thời lấy thẻ phòng ra mở cửa: "Chúng ta đi vào nói, ở hành lang nhiều người qua lại."

Đi, tôi xem xem anh muốn nói cái gì.

Tôi bước vào phòng, sau tiếng đóng cửa, tôi bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau.

[14]

"Buông ra."

Tôi dùng hết mọi cách có thể làm. Lộ Thời ôm chặt hơn.

"Không buông, Hứa An, tôi biết tôi không nên nói dối em, em có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng đừng mặc kệ tôi."

Tôi không vùng vẫy nữa, tuỳ ý để anh ôm.

"Hứa An, em tha thứ cho tôi được không?"

Lộ Thời được một tấc lại tiến thêm một thước cọ cọ vào cổ tôi, tay anh không thành thật luồn vào quần áo tôi, vuốt ve bụng tôi, chậm rãi di chuyển lên trên.

"Lộ Thời, anh đang làm gì?" Tôi giãy dụa quay mặt về phía Lộ Thời.

Nhưng lại bị Lộ Thời đè lên tường, trong căn phòng mờ tối, ánh mắt anh lại càng trong trẻo hơn..

"An An, em biết không, tối hôm qua anh suýt chút nữa không nhịn được khi bế em lên giường."

Tôi chống tay lên ngực Lộ Thời: "Lộ Thời đừng quậy nữa, tôi vẫn còn tức giận..."

Còn chưa nói xong, Lộ Thời đã bá đạo hôn lên môi tôi, càng lúc càng mãnh liệt.

Lộ Thời lợi dụng lúc tôi sững sờ mà quên giãy giụa, một tay nắm lấy hai tay tôi vòng qua cổ anh, vòng tay qua eo tôi.

Cạy mở răng ra, chiếc lưỡi ấm áp trượt vào miệng tôi, quấn quanh lưỡi tôi.

Tôi bị anh hôn đến cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn, dần dần từ bỏ sự kháng cự, hùa theo nụ hôn của anh, hai bờ môi quấn lấy nhau.

Tay anh luồn vào quần áo tôi, chạy dọc sống lưng tôi, cởi đồ lót tôi ra, quần áo tôi từ từ trượt xuống sàn.

Lộ Thời bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

Trong ánh sáng lờ mờ, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy những cơ bắp dưới lớp quần áo bị Lộ Thời cởi ra.

Tôi vuốt ve tấm lưng rắn chắc và mạnh mẽ của anh, anh mút đôi môi mềm mại của tôi một lần nữa, sau đó đến cổ, từ từ chạm đến mọi ngóc ngách.

"Vợ." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, cằm Lộ Thời đặt trên vai tôi.

Trong tiềm thức muốn thoát ra, bàn tay vòng quanh eo tôi hơi siết chặt, áp lưng tôi vào lồng ngực nóng bỏng của anh.

"Sao em còn muốn trốn?" Trong giọng nói toát ra sự bất mãn.

"Vợ."

"Ai là vợ anh?"

"Không thừa nhận? Đêm qua..." Bàn tay của Lộ Thời lại không thành thật.

Tôi quay đầu lại nhìn Lộ Thời: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

Lộ Thời bị thôi miên vài giây: "Ngực em đè lên người anh."

Tôi tức giận đến mức ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo rời đi. Lộ Thời nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tôi.

"Chiêu này không dùng được." Tôi nói với giọng cảnh cáo.

"Không đùa nữa, em muốn biết gì anh đều nói hết."

Mặc dù rất tức giận, nhưng tôi thực sự muốn hỏi rõ ràng.

"Lộ Thời, anh có thích em không?"

"Thích, vô cùng thích." Lộ Thời trả lời không chút do dự.

"Anh biết em tức giận vì việc bị ung thư dạ dày kia, anh thật sự không có ý nói dối em. Đó là ông nội anh, bị bệnh viện chẩn đoán nhầm là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sau khi biết là báo động giả, anh đã mượn em 500.000 tệ để mua thực phẩm chức năng cho ông nội."

Nghe có vẻ không phải là giả.

"Chuyện này có liên quan gì đến việc anh lừa gạt em hay không?"

"Bởi vì thời gian em nghĩ anh bị ung thư dạ dày đó thật sự rất dễ thương, anh nhịn không được muốn bắt nạt em."

Nói chung, vẫn bị anh xem như khỉ để đùa giỡn.

"Em đừng giận nữa mà, anh thề, lần sau anh còn nói dối em sẽ bị thiên lôi đánh, trời..."

Tôi đưa tay đè lên môi Lộ Thời.

Thay vì tức giận tôi thấy may mắn nhiều hơn vì Lộ Thời không bị ung thư dạ dày.

"Thật ra em cũng không tức giận mấy."

"Tô Niệm nói đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa."

Tô Niệm đúng là không dạy cái gì tốt cả.

[15]

Chơi ở trên biển chưa đầy một tuần. Tôi nhận được tin nhắn từ công ty.

Sau khi xem xét cẩn thận các báo cáo tài chính, Hứa Thắng thực sự đã tham ô ngân quỹ của tập đoàn An Thị từng chút một.

"Lần sau chúng ta chơi tiếp, lần này tớ phải trở về giải quyết mọi chuyện." Tôi nhìn Tô Niệm đang ngáp ngáp ngồi ở bên cạnh.

Tô Niệm yếu ớt nói: "Tớ cũng muốn về, An An, cậu đúng là cứu tinh của tớ."

"Không nói chuyện nữa, tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây."

Tôi chuyển ánh mắt sang Hình Tranh đang ngồi ở ghế phó lái bên trên, hắn cũng đang buồn ngủ.

Đêm qua, tôi với Lộ Thời chỉ an tĩnh ngủ thôi.

Lộ Thời đi tắm xong lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tôi.

Sau một lát, xoay người đưa lưng về phía tôi.

Tôi chậm rãi tiến lại phía sau lưng Lộ Thời, đầu ngón tay chạm vào sau vai anh.

"An An, ngày mai em phải về công ty làm việc, đi ngủ sớm đi."

Đây là từ chối sao? Nhưng tôi thực sự nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ rất bận.

Lộ Thời đưa tôi đến dưới toà nhà công ty: "Anh đi trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa bọn họ về nhà trước."

"Trên đường chú ý an toàn."

Tôi đi đến phòng họp cấp cao, một số cổ đông lo lắng nhìn tôi.

Một cảm giác không rõ ràng xuất hiện.

Sau khi thảo luận đến tối, vẫn không có giải pháp.

"An An, cho dù Hứa Thắng có vào tù, trước mắt hắn ta cũng không thể trả được số tiền khổng lồ này."

"Không thể xoay chuyển được vấn đề quay vòng vốn của tập đoàn An Thị."

Tôi xoa xoa lông mày, rất vất vả mới đuổi được Hứa Thắng đi, nhưng tập đoàn An Thị đã bị ông ta phá không ra gì.

Thật sự không còn cách nào điều động vốn?

"Ai nói không còn cách nào điều động."

Lộ Thời mặc vest bước vào phòng họp, theo sau còn vài người nữa.

Lộ Thời lúc này, mái tóc đen bóng của anh được vuốt keo, dáng người gọn gàng sạch sẽ, vài sợi tóc gãy rủ xuống trước trán, chạm nhẹ vào lông mày của anh.

"Xin lỗi, anh là ai?"

"Xin chào các vị tiền bối, tôi là Lộ Thời." Ánh mắt anh dán chặt vào tôi.

Một cổ đông lớn tuổi chậm rãi nói: "Lộ Thời, phó tổng của đầu tư Kim Vũ."

Lộ Thời mỉm cười gật đầu ngầm thừa nhận.

"Thay mặt đầu tư Kim Vũ, tôi đã ký hợp đồng với quý công ty, để bù đắp lỗ hổng trước mắt của Tập đoàn An Thị."

"Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng tôi vẫn không thể không hỏi phó tổng Lộ một chút, Kim Vũ là một tập đoàn lớn, tại sao cậu lại chủ động giúp An Thị chúng tôi?"

Trong mắt Lộ Thời tràn ngập ý cười, bước đến và nắm lấy tay tôi, nói bằng một giọng điệu dịu dàng: "Bởi vì tôi muốn che chở cho vợ tôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play