May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 6


8 tháng


[16]

"Phó tổng Lộ, anh đã trở lại công ty cũ rồi, tại sao anh không trở về nhà?" Tôi nhìn Lộ Thời vừa bước ra khỏi phòng tắm.

"Về, tất nhiên phải về, nhưng anh phải dẫn em về cùng."

"Hôm nay anh đã nói với người trong nhà rồi, bớt chút thời gian sẽ dẫn em về."

Tôi cúi đầu, nhăn nhó nhìn xuống đất lẩm bẩm: "Về nhà làm gì?"

"Tất nhiên là để kết hôn."

Tôi cảm nhận được mặt mình đã ửng hồng: "Em...em đi tắm."

Tôi do dự nên mặc bộ đồ ngủ đang mặc hay là chiếc váy ngủ tội lỗi đó.

Chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc váy ngủ ren cổ chữ V khoét sâu, tôi đi vào phòng ngủ, bật đèn, không có ai.

Lộ Thời không ở trong phòng riêng của anh chứ?

Âm thanh gõ bàn phím vang lên từ trong thư phòng. Tôi mở cửa thò đầu vào: "Anh có đang bận không?"

"Có một phần văn kiện cần anh xem qua."

"Vừa mới nhậm chức mà đã bận rộn như vậy?"

"Chủ yếu là phần văn kiện này có liên quan đến việc hợp tác với An Thị, anh phải tự mình làm."

Tôi thở dài, quay sang ngồi trên ghế sofa uống cà phê.

"Muốn uống cà phê để tỉnh táo à?" Lời nói của Lộ Thời vang lên từ phía sau tai.

Tôi hoảng loạn đặt ly xuống, nghiêng đầu nhìn Lộ Thời.

"Em chỉ thích uống thôi."

Lộ Thời nhìn xuống dọc theo khuôn mặt tôi.

Giống như phản ứng lần đầu tiên khi nhìn thấy chiếc váy này, khuôn mặt ửng đỏ, thậm chí cả tai và cổ cũng đỏ bừng.

Tôi nắm lấy cằm của Lộ Thời, nhóc con, ban ngày là một tổng tài bá đạo không phải cũng bị tôi nắm trong tay sao.

"Tối hôm qua anh đã cố ý kiềm chế bản thân, tối nay em còn muốn quyến rũ anh, đừng hối hận."

Đôi chân thon dài của Lộ Thời hơi khuỵu xuống, đầu gối tựa vào lòng chân tôi, thở hổn hển, giọng nói trầm thấp: "Ghế sofa quá nhỏ, chúng ta lên giường đi."

Anh bế tôi lên, đôi chân thon dài bước vào phòng ngủ.

Anh đè tôi xuống giường, bàn tay với các khớp xương rõ ràng cởi dây áo ngủ.

Đèn trong phòng rất sáng, tôi có thể thấy rõ dáng người của anh. Mặc quần áo thì thấy gầy, cởi ra thì lại có cơ có thịt. 

"Không, không tắt đèn hả?" Tôi hơi rụt rè.

Anh mỉm cười cong khóe môi trông rất quyến rũ: "Không tắt, anh muốn em nhìn anh, hôm nay anh để em nhìn anh thật kĩ một lần."

Anh tuỳ ý chiếm lấy tôi, không còn cẩn thận như lần trước, mà thay vào đó, nhiệt tình thăm dò từ trên xuống dưới.

Lần này, rất mãnh liệt, tôi không thể chịu đựng nổi, thở hổn hển.

Khi tôi thấy hơi thở của Lộ Thời dồn dập, không những không trở nên nhẹ nhàng hơn mà còn tăng cường độ, tôi hung hăng cắn lên tay anh, nhưng càng làm anh hưng phấn hơn.

[17]

Rạng sáng, tôi mơ hồ cảm thấy có người chạm vào đùi trong của mình.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào một bên mặt Lộ Thời, một bên còn lại chìm trong bóng tối.

Anh đang nghiêm túc lau sạch cơ thể tôi, trong mắt mang theo ý cười.

"Lộ Thời." Giọng tôi khàn khàn vì tối qua la hét quá dữ dội.

"Ngủ thêm đi, mới ba giờ rưỡi thôi." Lộ Thời nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Tôi ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ tràn ngập cả căn phòng.

Mặt trời mùa thu thật sự chói mắt, không có một chút ấm áp.

"Bảo bối, em tỉnh chưa?"

Tôi phát ra âm thanh "ừmm", tại sao nó lại quyến rũ như vậy?

Lộ Thời lại hôn lên môi tôi: "Mới sáng sớm đã như vậy rồi."

Lộ Thời lại muốn tấn công tôi một lần nữa, bàn tay anh lướt qua khắp người tôi.

"Đừng, bây giờ trời đang sáng."

"Mới 9 giờ thôi, lại làm một lần."

Tôi bị đánh bại bởi giọng nói thì thầm dịu dàng của Lộ Thời.

Tôi đến nhà tù để thăm Hứa Thắng.

Qua tấm kính, tôi cũng có thể nhìn thấy những thăng trầm trên khuôn mặt ông ta.

"Ông có hối hận không?"

Hứa Thắng cười mỉa mai, không lên tiếng.

Mất kiên nhẫn, tôi không muốn ở lại chờ nữa nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"An An, là ba có lỗi với mẹ con."

Tôi khịt mũi hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

[18]

"An An, em vẫn chưa xong à?" Giọng nói của Lộ Thời vang lên qua khe cửa.

"Xong rồi, xong rồi. Nếu em ăn mặc như thế này, ông nội, chú bác và cô dì có thích không?"

"Thích."

Lộ Thời mặc một chiếc áo khoác màu nâu, một chiếc áo len cổ lọ màu đen dưới áo sơ mi trắng, độ dài của áo khoác không che đi đôi chân thon thả mà còn tôn lên dáng dấp cao ráo của anh.

Tôi mặc chiếc váy dệt kim mà Lộ Thời chọn cho tôi, kết hợp với một chiếc áo khoác màu nâu cùng màu với anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ chồng, tôi thực sự lo lắng, liên tục hít thở sâu trên đường đi.

Lộ Thời nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói trầm thấp trong trẻo: "Có anh ở đây."

Bàn tiệc gia đình này chật kín người, gia đình Hình Tranh, có cả Tô Niệm đều có mặt.

Tôi lịch sự chào hỏi từng người một.

"Trăm nghe không bằng một thấy, thật sự rất xứng đôi."

"Nhà chúng ta đúng là song hỷ lâm môn."

Cả không gian tràn ngập không khí gia đình, mũi tôi bỗng thấy cay cay.

Lần này, là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Sau bữa ăn, tôi đứng trên ban công, có tiếng bước chân phía sau, rất nhẹ, không phải Lộ Thời.

"Hình Lan?"

Hình Lan chắp tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống: "Chị An An, đầu tiên em chúc chị tân hôn vui vẻ."

Sau đó, một hộp quà dễ thương được đóng gói cẩn thận xuất hiện trước mặt tôi.

Nhìn một cô em gái dễ thương như vậy, trái tim tôi sắp tan chảy.

"Bây giờ tặng cũng không muộn."

Đám cưới của tôi với Lộ Thời được lên kế hoạch vào tháng 6 tới. Đó là tháng đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

"Chị An An, thật ra em tặng món quà này là để nói với chị một chuyện."

"Hồi đó em còn non nớt, lầm tưởng tình cảm của mình với Lộ Thời là tình yêu nam nữ. Nhưng bây giờ, em đã có người mình yêu, sắp cùng anh ấy ra nước ngoài du học."

"Đây là chuyện tốt. Người đó là ai, đừng để bị người ta lừa."

"Chị có quen."

"Chị quen?"

Hình Lan ra hiệu cho tôi nhận món quà trước rồi mới nói với tôi.

Chà, được rồi, cô ấy thật dễ thương.

Hình Lan đỏ mặt, cúi đầu xuống, giọng nói lí nhí: "Hứa Cố." (Em trai cùng cha khác mẹ của Hứa An đó :>)

Mặc dù khá ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Hứa Cố, cậu ấy rất tốt."

Hứa Cố chưa bao giờ muốn cạnh tranh với tôi vì bất cứ điều gì, cậu ấy hiểu tất cả mọi thứ, cậu ấy không có tham vọng như Hứa Thắng hay mưu mẹo như Tống Anh.

Nhiều năm như vậy, cậu ấy luôn tôn trọng tôi, có lẽ nhận ra rằng tôi không muốn tiếp nhận cậu ấy, ở trước mặt tôi, cậu ấy luôn luôn khúm núm.

[19]

"Hứa Cố, sao mặc có một bộ vest mà lại lâu như vậy?"

Tôi mở rèm ra, bộ vest giúp đường nét của Hứa Cố trở nên lịch lãm kết hợp với sự trưởng thành của một thiếu niên.

"Chị...em mặc trang phục này có lạ không? Em nên thay không?"

Nói xong, cậu ấy định đi thay lại bộ đồ của mình.

"Hứa Cố."

Có lẽ là do sự áp chế của huyết thống, cậu ấy sững sờ.

"Dựa theo tục lệ, em trai phải cõng chị gái lên xe hoa (*)."

(*) Đây là một tục lệ ở nhiều nơi mang ý nghĩa như một sự chuyển giao trách nhiệm và quyền lực từ gia đình vợ sang gia đình chồng. Giống như ba vợ sẽ dắt tay cô dâu trao cho chú rể ở nước mình.

Khi nghe tôi gọi cậu ấy là em trai, khuôn mặt đang xấu hổ lập tức nở nụ cười, gật đầu liên tục, miệng liên tục nói "ừ".

[20]

Đám cưới thật sự phức tạp, mệt mỏi suốt cả ngày, cuối cùng cũng có thể nằm trên giường mềm mại.

"Anh đi tắm trước.

Lộ Thời cúi đầu hôn lên trán tôi trước khi bước vào phòng tắm.

Tôi nghịch ngợm giật giật cà vạt của anh, nhìn Lộ Thời với ánh mắt quyến rũ: "Chúng ta tắm chung đi."

"Anh sợ em không dám."

"Có việc gì mà em không dám, phải xem anh có được không."

Ngón tay Lộ Thời kéo dây kéo sau lưng tôi.

Đồng thời tôi mở các nút áo sơ mi của anh và sau đó từ từ tháo dây nịt.

Lần này quyền chủ động thuộc về tôi!

Chúng tôi không kịp tắm, nhưng cuối cùng vẫn ôm ấp đến khi bình minh.

———— (Chuyện của Hứa An và Lộ Thời đã kết thúc!)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play