May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 4


8 tháng


[9]

Chiều tối, tôi sống chết phải đi siêu thị mua đồ cùng Lộ Thời.

"Khi đi đừng mang giày cao gót."

Anh khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, nhìn tôi đang mang giày cao gót.

"Không sao, mang giày cao gót đẹp hơn."

Lộ Thời không khuyên được tôi, bất lực lắc đầu: "Chút nữa đừng kêu mệt."

Miệng Lộ Thời đúng là linh thật đấy. Tôi không nghĩ đi siêu thị lại là một công việc khó khăn.

Tôi chống tay lên hông, bước đi một cách yếu ớt.

Lộ Thời đẩy xe, cười khúc khích: "Có muốn tôi đẩy em không?"

Tôi hoài nghi nhìn Lộ Thời: "Anh để tôi ngồi vào trong đó? Không, tôi đã 20 tuổi và còn đang mặc váy ngắn. No, no, no."

"Em ngồi ở bên trong, thì đồ ăn để ở đâu?" Anh buông bàn tay đang đẩy xe đẩy hàng ra.

Tôi hiểu ý anh ấy rồi, là đứng trên thành xe đẩy.

Tôi đặt chân lên thanh dưới xe đẩy, giữ chặt tay cầm của xe đẩy hàng.

Ngực anh áp sát vào lưng tôi, vì tôi mặc váy hở lưng nên tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng từ ngực và phần cơ ngực săn chắc của anh.

Tôi quay đầu lại, chóp mũi Lộ Thời chạm vào má tôi

Thì ra Lộ Thời cao đến vậy.

"Anh...anh làm gì vậy."

"Đẩy xe." Lộ Thời vững vàng đẩy xe đẩy, hơi thở đều đặn theo từng nhịp làm má tôi đỏ ửng lên.

Những người xung quanh tôi nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.

"Nhìn họ thật lãng mạn làm sao."

"Tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như vậy."

"Anh ấy đẹp trai quá. Đó chính là mẫu người yêu lý tưởng của tôi."

"Cô gái cũng rất xinh đẹp, thân hình nóng bỏng."

...

Tôi ngại ngùng cúi đầu xuống.

"Hứa An, mặt em đỏ quá." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

Tôi không thể chịu đựng được bầu không khí mập mờ này, tôi chuẩn bị bước xuống và tự đi, Lộ Thời bước lại gần hơn, tôi bị giam cầm giữa anh và tay cầm của xe đẩy, không di chuyển được.

"Đừng nhúc nhích, sắp mua xong rồi."

Tôi ngồi trên ghế sofa và xem TV, nhưng mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Thời đang bận rộn trong bếp.

Giá như thời gian dừng lại vào lúc này thì tốt....

"Hứa An, Hứa An."

Khi tôi tỉnh táo lại đã thấy Lộ Thời đang nhìn tôi, anh nhìn tôi làm gì?

"Điện thoại của em đang đổ chuông, em không nghe thấy sao?"

Tôi nhìn điện thoại di động đang đổ chuông bên cạnh, lúc nãy tôi nhìn Lộ Thời đến mất hồn.

"Hứa An, sao lâu vậy mới bắt máy?"

"Tớ không nghe thấy, có chuyện gì sao?"

"Chỉ là đã gần 1 tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau, tớ muốn rủ cậu đi chơi."

"Ồ, thật không? Cậu có chắc là không còn lý do nào khác không?"

"Chỉ có cậu hiểu tớ. Sau một tháng cố gắng cuối dùng tớ cũng cưa đổ được người đàn ông đó. Cậu quên rồi hả, tớ đã nói sẽ mời cậu và Lộ Thời ăn cơm, tiện thể ra mắt luôn. Tớ đã đặt khách sạn rồi, chúng ta đi biển nhé."

Tôi vẫn chưa quên, nhưng bệnh của Lộ Thời có chịu đựng nổi khi đi xa không?

"Để sau đi, hẹn cậu dịp khác nhé."

"Hả? An An, công việc bên phía công ty cậu vẫn chưa xử lý xong à."

Tôi muốn từ chối một lần nữa nhưng không biết Lộ Thời đã xuất hiện bên cạnh tôi từ khi nào, trên tay vẫn cầm một cái nồi và một cái vá.

"Đi đi, không phải em cũng muốn gặp anh chàng đẹp trai mà bạn em đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên à."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Niệm cúp điện thoại.

"Lộ Thời, anh..thật sự có thể đi sao?"

"Có cái gì mà không được?"

Tôi chau mày, nhìn Lộ Thời nói nhẹ như mây bay. Dường như nhận thấy sự bất thường của tôi, ngay lập tức nhún vai: "Em nên tận dụng thời gian còn lại."

[10]

Thu dọn hành lý, chúng tôi chờ Tô Niệm ở ven đường.

Cô ấy nói lần này đi chung xe do bạn trai cô ấy lái.

Được rồi, để cô ấy đắc ý một chút vậy.

"An An, baby à." Tô Niệm nhảy xuống xe, ôm chặt lấy tôi.

Người phụ nữ này, sao làm gì cũng dễ thương vậy?

Ngược lại tôi không quan tâm lắm mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vest đang từ từ đi đến gần.

"Hình Tranh!"

Tôi và Lộ Thời đồng thanh nói, trong giọng nói đều có sự nghi ngờ.

Lúc này, ánh mắt của tôi chuyển sang Lộ Thời, làm sao anh lại quen biết Hình Tranh?

"Hai người có quen biết?"

"Không biết." Lộ Thời hoảng loạn.

"Có biết." Vẻ mặt Hình Tranh vô cảm.

Tôi và Tô Niệm ngồi ở ghế sau, Hình Tranh lái xe, Lộ Thời ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu.

Đúng vậy, là do anh cảm nhận được ánh mắt của tôi.

"Hình....Tranh." Ánh mắt tôi lướt qua Hình Tranh.

Hình Tranh nhìn tôi qua gương chiếu hậu: "Hả?"

"Anh và Lộ Thời quen biết như thế nào?"

"Đúng vậy, anh yêu, hai người gặp nhau như thế nào vậy?" Tô Niệm đang nằm nghiêng chơi điện thoại di động, ngồi dậy xích lại cùng tôi buôn chuyện.

Hình Tranh không trả lời ngay mà liếc qua nhìn Lộ Thời bằng ánh mắt cầu cứu.

"Đúng rồi, là học chung trường đại học." Lộ Thời trả lời thay sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu.

Luôn cảm thấy như hai người đang che giấu chuyện gì đó

"Vậy tại sao lúc nãy anh lại kêu không biết?"

"Nói nhầm!" Lộ Thời làm động tác thề với trời, nhìn tôi với vẻ mặt xin được bỏ qua.

Không nói chứ gì, tôi có cách khác để biết.

[11]

Đến khách sạn đã đặt trước hơi trễ, hơn nữa cô gái Tô Niệm này vậy mà chỉ đặt hai phòng!

"An An, giữ chặt anh chàng đẹp trai Lộ Thời này, tối nay tớ hứa sẽ moi ra được thông tin về mối quan hệ của bọn họ từ Hình Tranh!"

Không, cái này thì có liên quan gì đến việc tôi giữ chặt Lộ Thời hay không? Tôi chỉ cảm thấy anh đang giấu tôi cái gì đó thôi.

Hình Tranh nhìn Tô Niệm với vẻ mặt dịu dàng, tôi thật sự rất tò mò, làm thế nào mà Tô Niệm có thể bắt được vị tổng giám đốc lạnh lùng như Hình Tranh?

Căn phòng rất đẹp và lãng mạn, điều duy nhất khiến tôi không vui là chỉ có một chiếc giường.

"Tôi ngủ trên ghế sofa." Nói xong, tôi lấy chăn và nằm xuống ghế sofa.

"Nếu ngủ trên sofa thì để tôi."

Lộ Thời muốn kéo tôi dậy, tôi ôm chặt tấm chăn: "Tôi ngủ, anh ngủ trên giường."

"Tại sao?" Lộ Thời chống nạnh, vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Không phải anh đã biết lý do rồi sao? Cơ thể anh không được." Âm lượng của tôi hơi lớn, cả không gian chìm vào im lặng, đến mức tôi có thể nghe được nhịp tim của mình.

Chết, tôi đang nói gì vậy? Ý tôi là anh ấy bị ung thư dạ dày, không thích hợp ngủ trên sofa.

Sắc mặt Lộ Thời trầm xuống, ánh mắt tối sầm, lông mi cụp xuống mang theo chút lạnh lùng.

"Tôi...ý tôi là...."

Còn chưa kịp nói xong, Lộ Thời đã đè lên người tôi, giọng nói có chút đùa giỡn: "Em có muốn thử một chút không?"

Mặc dù có chút ham muốn nhưng lý trí còn sót lại của tôi nói rằng, anh bị ung thư dạ dày, cơ thể rất suy yếu.

Đôi môi hồng nhạt của Lộ Thời từ từ áp xuống gần tôi, hơi thở ấm áp vây xung quanh mũi tôi.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh và dữ dội hơn, nhưng mà tôi lại cảm giác như có cái gì đè lên đùi.

"Lộ Thời, tay anh đè lên chân tôi."

Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.

Một lát sau, Lộ Thời chậm rãi lên tiếng: "Hứa An, tay tôi đặt bên cạnh tai em."

Hai tay Lộ Thời chống cạnh bên hai tai tôi, vậy...cảm giác bị đè lên đùi là...

Tôi đẩy Lộ Thời ra, giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình dưới tấm chăn: "Tôi đi ngủ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play