May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 3


8 tháng


[7.1]

Trước khi tỉnh dậy, tôi mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, tôi ngơ ngác mở mắt ra và nhìn thấy một con ếch lớn đang ngồi cạnh giường, tôi bàng hoàng ngồi dậy.

"Tô Niệm, cậu không thể sống thiếu cái nón hình đầu ếch này à?"

Tô Niệm cười cười, cởi mũ trùm đầu ra, đắc ý nhìn tôi: "Cậu cứ nói đi, lần nào tớ cũng có thể dọa được cậu."

Cậu đã 20 tuổi rồi, đừng trẻ con vậy được không?

"Hứa An, cậu thật là kì cục. Tìm được một người chồng đẹp trai như vậy mà lại không nói cho tớ biết, kim ốc tàng kiều (*)."

(*) Ý nghĩa là xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Ý nói có chồng đẹp trai nên giấu kỹ.

"Cái gì mà kim ốc tàng kiều, cậu cũng không phải không biết lý do tại sao tớ lại kết hôn."

Tô Niệm hạ thấp giọng, cười xấu xa nói: "Cậu mặc chiếc đầm ngủ đó cho chồng cậu xem sao?"

Nếu cô ấy không nhắc lại, tôi cũng quên mất tôi đã xử lý chuyện đó như thế nào.

"Tất cả đều tại chiếc đầm ngủ của cậu, tớ đã vứt nó rồi."

"Ủa? Vậy đây là gì?" Tô Niệm lấy chiếc váy ngủ tội lỗi từ sâu lưng ra, đặt trước mặt tôi.

Tôi chộp lấy nó trong hoảng loạn, tôi nhớ đã ném nó vào thùng rác rồi mà.

"Khi tớ vào chồng cậu đã bảo tớ đưa cho cậu."

Tôi hiểu rồi, hôm qua Lộ Thời nói anh đã dọn dẹp một chút, có lẽ anh đã giúp tôi giặt chiếc váy, trên đó còn có mùi thơm thoang thoảng.

"Đừng xấu hổ, nếu tớ cũng có ngực như cậu thì tớ cũng mặc."

Tôi liếc nhìn Tô Niệm vừa nói vừa cười xấu xa.

Người phụ nữ này thích mặc quần áo gợi cảm nhất, cô ấy thích dáng người của tôi và liên tục thiết kế những bộ quần áo gợi cảm cho tôi, cô ấy nói thế này: "Cậu đã 20 tuổi rồi, cậu không nên ăn mặc trẻ con như vậy."

"Đến giờ ăn sáng rồi." Lộ Thời gõ cửa.

Tô Niệm kéo tôi ra khỏi phòng ngủ, mỉm cười: "Tuyệt quá, anh ấy vừa đẹp trai vừa chu đáo."

"Nếu không sau khi mọi chuyện kết thúc, tớ giới thiệu cho cậu?"

"Mặc dù anh ấy rất đẹp trai, nhưng bản tiểu thư đã gặp được tình yêu đời mình rồi."

Vừa uống một ngụm sữa, tôi bị sặc, ho nhẹ, bĩu môi nói: "Tình yêu đời mình, đừng giả vờ với tớ, tất cả những người đàn ông đẹp trai trên đời này đều là người yêu của cậu."

"Lần này là thật, An An, lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ta ở quán bar tối qua, tớ chỉ có một suy nghĩ, người đàn ông này nhất định phải thuộc về tớ."

Tôi vẫn không nhịn được cười khẩy.

Tô Niệm, trap girl chính hiệu, đã bỏ rơi không biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai, đương nhiên, cô ấy chỉ đơn giản thấy người ta đẹp trai, khi yêu ra đường cũng có mặt mũi hơn, nhưng mà rất có chừng mực không hề buông thả bản thân.

"Có lẽ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên?" Lộ Thời đặt trứng bóc vỏ vào đĩa của tôi.

"Vẫn là anh chàng đẹp trai này hiểu biết hơn. Bạn yêu à, tớ thật sự quyết tâm."

"Sáng nay tớ đến đây là để kể cho cậu nghe về tình yêu sét đánh của tớ."

"Chờ chị đây bắt được anh ta, sẽ mời hai người ăn cơm, đến lúc đó sẽ giới thiệu với hai người về người chồng chưa cưới của tớ."

Nhìn tinh thần quyết tâm cao độ của Tô Niệm đi, dù có thả cô ấy ra ngoài cũng không ai dám ức hiếp cô ấy, nếu có thì vẫn còn tôi ở đây.

Tôi và Tô Niệm nói chuyện rất lâu từ sáng đến tối, ăn xong bữa tối mới về, trước khi tạm biệt, chúng tôi còn không quên mè nheo với nhau.

"Bạn em đối xử với em rất tốt."

Tô Niệm, đúng là đối xử với tôi rất tốt.

Sau khi hoàn toàn đoạn tuyệt với gia đình, nếu không có Tô Niệm, tôi nghĩ, trên thế giới này sẽ không có Hứa An.

"Vậy bây giờ nói về chuyện giữa hai chúng ta đi."

Lộ Thời đưa cho tôi một tập tài liệu ngoài bìa có ghi 'Đơn thỏa thuận', tôi nhìn trang tiếp theo với vẻ nghi ngờ.

1. Bên A phải đảm bảo ăn, ở cho Bên B.

2. Bên B phải đáp ứng mọi vấn đề của Bên A.

Cho đến điều cuối cùng: Các điều kiện trên sẽ vô hiệu sau khi ly hôn.

"Xem thử đi, nếu có gì sai sót chúng ta cùng thảo luận và sửa đổi."

Nếu có sai sót gì thì cơ bản là do tôi có lợi thế lớn hơn anh, anh thiếu tiền đến thế à?

"Anh không thấy anh đang bị bất lợi sao?”

Lộ Thời cười tủm tỉm: "Thành thật mà nói, kể từ khi tôi biết em là cổ đông của tập đoàn An thị, tôi cũng đã đoán được mục đích khi kết hôn của em."

Tôi đang nằm trên ghế sofa, lập tức bật dậy: "Lộ Thời, anh điều tra tôi?"

Lộ Thời vội vàng xua tay: "Không phải, những thứ này đều có trên mạng. Tôi chỉ đoán mục đích cuộc hôn nhân này thôi."

Tôi hấp tấp cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị lên mạng điều tra thông tin của Lộ Thời.

"Không cần điều tra, nhiều lắm chỉ là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học B."

Đúng thật, anh ấy là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học B, còn là thủ khoa của khoa tài chính.

"Mục đích kết hôn của tôi rất đơn giản. Gia đình tôi mù quáng sắp xếp cho tôi xem mắt, nhưng tôi không muốn."

Tôi trầm ngâm gật đầu: "Sao anh không viết thời hạn hợp đồng của chúng ta."

"Khi nào em giải quyết xong tất cả mọi chuyện, chúng ta có thể ly hôn." Lộ Thời duỗi người ngáp một cái.

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu rồi kí tên Hứa An lên ô của bên A.

[7.2]

Kể từ khi ký 'Đơn thỏa thuận' với Lộ Thời, mỗi ngày tôi đều bận rộn chiến đấu với các cổ đông ở công ty.

Ai cũng nói thương trường như chiến trường, ròng rã chiến đấu không dùng đạn suốt một tuần lễ, nhưng kết quả rất tốt, ít nhất họ cũng ủng hộ tôi.

Trong nửa tháng qua, thời gian giao tiếp với Lộ Thời rất ngắn ngủi.

Vào buổi sáng, bữa sáng được đặt sẵn trên bàn.

Vào buổi tối, bữa tối cũng được dọn sẵn.

Anh nói tuần này anh rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn.

Đặc biệt là anh còn hỏi vay tôi tiền? !

"Hứa An, tôi muốn trao đổi với em một chuyện." Lộ Thời đứng ở cửa thư phòng, xoa tay liên tục.

"Nói đi." Tôi vén mái tóc xõa ra sau tai.

"Là...em có thể cho tôi mượn 50 vạn (~gần 1 tỷ 7) không?"

Không cần suy nghĩ, tôi lấy ra một tấm thẻ có hơn 50 vạn trong đó.

"Tôi sẽ trả lại." Lộ Thời cầm lấy thẻ rồi rời khỏi thư phòng.

Tôi không quan tâm anh có trả lại hay không, dù sao thì đó cũng chỉ là... ăn cơm mềm mà.

Đến khuya tôi vẫn chưa thấy anh về, Lộ Thời có lẽ rất bận rộn.

Nửa đêm mơ hồ nghe thấy tiếng động, tôi rón rén rời khỏi giường, dựa sát vào khe cửa, thấy Lộ Thời đã về.

Anh đang nghe điện thoại, một tay đặt trên bàn ăn, trên bàn ăn hình như có mấy tờ giấy, giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Tôi không biết đầu dây bên kia điện thoại là ai, nhưng những gì Lộ Thời nói khiến tôi bị sốc.

"Tôi biết ung thư dạ dày không phải chuyện nhỏ, đến khi tôi giải quyết xong chuyện này tôi sẽ đến tìm anh. Anh yên tâm, tôi biết tự chăm sóc bản thân, mấy ngày gần đây tôi rất mệt, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Ung thư dạ dày?!

Lộ Thời nghiêng đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay tôi mất ngủ!

"Chào buổi sáng, bữa sáng sắp xong rồi." Lộ Thời đang chiên trứng.

Có phải do tối hôm qua nghe được từ ung thư dạ dày ảnh hưởng không? Tại sao hôm nay tôi cứ cảm thấy Lộ Thời trông rất thiếu sức sống.

"Anh... ổn chứ?" Tôi ngồi trên ghế nghiêm túc nhìn Lộ Thời.

Rõ ràng Lộ Thời hơi bối rối, nhưng chỉ có 2 giây.

Anh mỉm cười, bưng đĩa trứng rán bước tới rồi ngồi xuống: "Gần đây tôi thực sự hơi mệt, nhưng hôm nay xong việc thì có thể nghỉ ngơi."

Tôi không hỏi nữa, nếu Lộ Thời đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi tiếp.

Ăn sáng xong, Lộ Thời thu dọn và đi ra ngoài.

Bị thúc đẩy bởi sự tò mò, tôi bước vào phòng của Lộ Thời.

Căn phòng rất sạch sẽ và sáng sủa, điều thu hút tôi chính là mớ giấy vụn bị nhét vào thùng rác.

Tối qua tôi không chắc chắn về suy đoán của mình, nên tôi có chút do dự từ từ nhặt mấy mảnh giấy lên.

Tôi nhìn vào một góc của mảnh giấy có ghi chữ: "Chẩn đoán ung thư dạ dày".

Tôi hoảng sợ, vò mảnh giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, có lẽ động tác quá mạnh nên thùng rác bị đổ xuống đất.

Tôi chạy ra khỏi phòng của Lộ Thời, đóng cửa lại và yếu ớt ngồi xuống sàn.

Mẹ tôi cũng bị ung thư dạ dày.

Trước lúc mẹ tôi qua đời, bà đã chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa và bữa tối cho tôi mỗi ngày.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, chỉ cần người còn sống thì mọi chuyện vẫn có cách giải quyết.

Tôi muốn làm bữa tối theo công thức trên mạng nhưng lại làm hỏng. Cuối cùng tôi gọi đồ ăn giao tận nhà.

Trời tối Lộ Thời mới trở về nhà.

"Sao anh về muộn vậy?"

"Hôm nay hơi bận. Ai biết cuối tuần rồi mà vẫn có nhiều người đến bệnh viện như vậy."

Lộ Thời thay dép lê, nhìn thấy tôi đang ngồi trên bàn ăn, anh liếc nhìn thấy đồ ăn giao về nhà thì nhíu mày.

"Tôi đã nói với em đồ ăn bán sẵn bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Sao em cứ ăn hoài vậy, để tôi đi làm bữa tối."

Lộ Thời xắn tay áo lên, sau khi mở tủ lạnh nhìn vào trong thì thấy không còn gì cả.

"Là tôi, tôi muốn học nấu ăn, nhưng các món ăn làm ra không thể ăn được nên tôi đã vứt tất cả."

"Đừng lo, các món ăn này rất tốt cho sức khỏe. Tôi đặc biệt nhờ người đến khách sạn 5 sao để mua, có canh rong biển nấu với thịt bò, súp bò viên với cà chua, súp gà khoai mỡ hầm với hạt dẻ..."

"Khoan đã, Hứa An, em gọi nhiều như vậy để làm gì, mà còn toàn là đồ bổ?"

Đúng vậy, toàn món ăn có tác dụng làm ấm bụng, nhưng tôi không biết bệnh nhân mắc bệnh ung thư dạ dày nên ăn gì, vì vậy tôi đã mua hết các món tra được trên mạng.

"Tôi...tôi không biết anh thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít."

Lộ Thời bất lực cúi đầu cười, nếm thử những "thực phẩm chức năng" này.

"Lộ Thời, mọi chuyện bên phía tôi gần như đã được giải quyết ổn thỏa, ngoại trừ một việc tôi còn đang nghi ngờ. Ý tôi là...nếu anh thật sự có việc gấp, anh có thể ưu tiên làm trước hoặc anh có thể nhờ đến sự giúp đỡ của tôi."

Tôi nhìn Lộ Thời với vẻ mặt nghiêm túc, tôi mong anh có thể thành thật với tôi. Cho dù gia đình anh có nghèo hay không, chỉ cần anh ấy chịu nói, tôi sẵn sàng trả tất cả chi phí chữa bệnh cho anh.

Có thể coi như làm vơi đi sự bất lực của tôi trước căn bệnh của mẹ lúc đó.

"Ban đầu tôi định khi nào đến lúc đó sẽ nói cho em biết, nhưng vì em đã nhắc đến nên tôi sẽ thú nhận với em trước."

Lộ Thời đặt bát đũa xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: "Hứa An, đúng là có một số chuyện xảy ra với tôi, nhưng em yên tâm, trong thời gian còn lại tôi vẫn sẽ cố gắng phối hợp với em theo đúng những điều kiện trên đơn thoả thuận."

Khuôn mặt Lộ Thời ngày càng mờ mịt, tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Đúng vậy, tôi lại khóc.

Lộ Thời hoảng hốt ngồi xổm bên cạnh tôi, bất lực lau nước mắt cho tôi.

Tôi đẩy Lộ Thời ra, chạy vào phòng ngủ và khóa cửa lại.

Mọi người luôn luôn như vậy, sẽ không nói với tôi sự thật cho đến khi từng người chết đi.

[8]

Tôi không biết đêm qua mình đã ngủ lúc mấy giờ, chỉ cảm thấy rõ ràng cảm giác buồn nôn và chóng mặt khi thức dậy vào buổi sáng.

Tôi nhếch nhác bước ra khỏi phòng, ngáp dài ngái ngủ, trẹo cổ, cảm thấy đau nhức.

"Em dậy chưa? Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Nguyên liệu không nhiều nên chỉ nấu đơn giản. Em ăn một chút đi rồi chúng ta đi siêu thị mua thêm đồ."

Lộ Thời ngồi bệt dưới đất gõ máy tính, trên bàn trà là báo cáo tài chính tôi đưa hôm qua.

"Anh đang làm gì vậy?" Tôi cúi người cố mở đôi mắt sưng vù vì khóc tối qua.

"Không phải hôm qua em nói còn một điều em nghi ngờ là báo cáo tài chính này sao, tôi đã xem xét cả đêm đúng là có một số vấn đề."

Tôi nói mà, trực giác của phụ nữ rất chính xác, trong thời gian đàm phán với các cổ đông tôi luôn cảm thấy một cổ đông hay nói bóng nói gió để cảnh báo tôi điều gì đó.

"An An, chú nhìn con lớn lên, tập đoàn An Thị là do ông ngoại con sáng lập, Hứa Thắng chỉ là một tên phản bội tham lam, chỉ cần con tìm được chứng cứ để đẩy hắn xuống, vậy thì An Thị mãi mãi là An Thị."

May mắn thay, tôi đã tìm thấy tất cả các báo cáo tài chính của công ty trong 5 năm qua, nhưng tôi không thấy có vấn đề gì.

"Vấn đề ở đâu?"

"Những vấn đề tôi tìm thấy đã được khoanh tròn. Khi đến công ty kiểm tra kỹ sẽ biết."

Có một số vị trí được đánh dấu màu đỏ trên báo cáo tài chính đen trắng. Suýt nữa tôi quên mất, Lộ Thời là thủ khoa của khoa tài chính.

Đây là tất cả thành quả lao động suốt đêm của Lộ Thời.

"Đã đến nước này anh còn thức trắng cả đêm, không muốn sống nữa sao?"

Lộ Thời cong môi cười thoải mái: "Thức một đêm cũng không chết được."

Tôi...tôi còn không biết trân trọng cơ thể mình thì tại sao tôi lại phải lo lắng cho anh.

"Nhưng đúng là tôi thấy hơi mệt mỏi. Tôi chợp mắt một lát sau đó sẽ đi siêu thị sau."

Lộ Thời duỗi eo, lộ ra một phần cơ bụng nhỏ thấp thoáng. Hôm nay anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm kẻ sọc, càng làm nổi bật làn da trắng và mịn màng của anh hơn.

Tôi ăn đồ ăn sáng đặt trên bàn, uống thêm một ly sữa ấm.

"Hứa An, em vào phòng tôi à?"

Tôi sững người, tiêu rồi, phải giải thích như thế nào đây?

"Không, không có."

"Ồ, thật không?"

Lộ Thời từng bước một ép sát tôi, tôi lùi lại cho đến khi lưng dính vào tủ lạnh, không còn lùi được nữa.

Lộ Thời đặt hai tay kế bên tai tôi, nhẹ nhàng cúi xuống, áp sát mặt tôi, khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh trên môi mình.

Tôi chống hai tay lên ngực anh, ngăn cản anh đến gần hơn.

Lộ Thời lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấm áp còn mang theo nhiều ẩn ý khác.

Giữ mãi một động tác, anh không mệt nhưng tôi mệt.

Khi tôi dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ đẩy Lộ Thời ra, anh thuận thế ngã xuống đất, chưa đến 2 giây đã ôm bụng kêu đau.

Việc này....giống như đang giả bộ.

Khi tôi nhìn Lộ Thời nằm trên mặt đất hét lên: "Đừng giả bộ nữa, đứng dậy đi."

Lộ Thời làm lơ tôi, nhưng âm thanh kêu đau nhỏ dần, anh nhíu chặt mày, bàn tay che bụng nổi cả gân xanh.

Tên này, không phải bệnh đau dạ dày lại đau chứ?

Tôi vội vàng cúi người xuống đỡ Lộ Thời: "Tôi...tôi không cố ý."

Lộ Thời vùi đầu vào hõm cổ tôi, run rẩy chỉ vào cửa phòng ngủ.

Tôi đỡ Lộ Thời nằm xuống giường rồi đắp chăn thật chặt cho anh.

"Hứa An, em muốn tôi chết ngạt à?"

Đầu óc không linh hoạt lắm, tôi lập tức nhấc chiếc chăn bông đắp kín ra.

Lộ Thời nắm lấy bàn tay hoảng hốt của tôi, nhìn tôi với ánh mắt mỉm cười: "Em thấy rồi?"

Tôi im lặng rồi gật đầu.

"Em lo lắng sao?"

Tôi im lặng, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Lộ Thời hài lòng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

"Nghỉ ngơi đi." Tôi giãy khỏi bàn tay đang bị nắm chặt và rời khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng và tim đập nhanh.

Trong lúc đóng cửa lại, tôi dường như nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng nhẹ nhàng của Lộ Thời "Đồ ngốc."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play