May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 2


8 tháng


[4]

Tôi đi chân trần trên nền gạch trắng lạnh lẽo rồi chậm rãi bước vào phòng khách, thản nhiên duỗi người và ngáp dài.

Tôi có thói quen pha cà phê vào buổi sáng, nhắm mắt lại và tận hưởng hương vị đậm đà của ngụm đầu tiên. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Lộ Thời đã đứng ở cửa sổ sát đất từ bao giờ.

Chắc là vừa mới chạy bộ buổi sáng về, chiếc áo thun trắng ướt đẫm mồ hôi, vừa khít với cơ ngực dưới cổ và cơ bụng săn chắc.

Hèn gì tối hôm qua tôi ôm anh khóc cảm giác lại khó tả như vậy.

Mặt Lộ Thời đỏ bừng, ngay cả chóp tai và cổ cũng đỏ bừng rõ ràng, anh chỉ vào tôi ho nhẹ.

Tôi nhìn xuống bản thân với vẻ mặt nghi ngờ.

OMG! Tôi quên mất sự tồn tại của Lộ Thời, tôi đang mặc một chiếc váy ngủ do Tô Niệm thiết kế riêng cho tôi, một chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu cổ chữ V xẻ sâu.

Trong cơn hoảng loạn, tôi che ngực lại thì thấy Lộ Thời đang chạy về phòng ngủ và khóa cửa lại.

Tôi tức giận thay chiếc váy ngủ tội lỗi này ra và ném nó vào thùng rác.

Mở phòng thay đồ và chọn ngẫu nhiên một chiếc váy màu đỏ tía độ dài đến hông.

Khi tôi đang chuẩn bị tắm rửa, tôi mở cửa ra và nhìn thấy một đôi dép lê được đặt ngay ngắn.

Khi bạn sống một mình, bạn chỉ đang duy trì cuộc sống, mà không phải thật sự sống. Tôi đã quen với việc ở một mình...

Tôi xỏ dép vào và bước đến phòng tắm, Lộ Thời đang tắm!

"Lộ Thời, anh tắm sắp xong chưa?" Tiếng nước chảy ào ào, tôi ghé sát tai vào cánh cửa kính mờ.

Tiếng nước chảy bên trong ngừng hẳn, sau đó một luồng khí nóng ập vào mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, Lộ Thời trần truồng, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo, tôi lại có thể nhìn thấy rõ cơ bụng của anh, tám múi!

24 năm độc thân từ lúc sinh ra đến giờ, tôi thực sự không kiềm được muốn chạm vào, không nhịn được giơ tay lên, nước từ tóc rơi xuống lông mày rơi xuống tay tôi, làm cho tôi tỉnh táo lại, tôi hoảng sợ lùi lại vài bước.

"Anh...sao anh không mặc quần áo?"

"Tôi nghĩ em đang vội, chủ yếu là vì tôi không có đồ ngủ."

Tôi dù có gấp đến đâu thì anh cũng phải mặc quần áo, không sợ thú tính của tôi nổi lên mà ăn thịt anh à.

"Anh sấy tóc nhanh đi rồi mặc quần áo vào, tôi tắm xong chúng ta đi mua đồ!"

[5]

"Cô Hứa, cô cần tìm gì ạ?" Nhân viên bán hàng nhìn tôi với nụ cười tiêu chuẩn.

Tôi tháo kính râm ra, chỉ vào Lộ Thời: "Hãy tìm một bộ vest vừa vặn với anh ấy, bất kể giá cả."

"Được, cô Hứa, vui lòng chờ một lát."

Nhân viên bán hàng dẫn Lộ Thời đi chọn quần áo. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da dành riêng cho khách VIP, hai chân bắt chéo, lắc lắc mũi chân đi giày cao gót.

Tấm rèm được mở ra, Lộ Thời trông rất điềm tĩnh trong bộ vest màu xanh đậm.

"Tạm được." Anh ấy đẹp trai quá, nhưng tôi phải dè dặt.

Lộ Thời chắp tay trước ngực, nhếch môi, nhìn tôi với ánh mắt nam tính: "Không sao, tôi sẽ thử tiếp."

Lần này là màu nâu với nhiều sắc độ khác nhau, rất lịch sự.

Lộ Thời nhìn tôi đầy mong đợi, tôi thản nhiên gật đầu.

Tốt lắm, anh lại bước vào phòng thử đồ, khi bước ra lần nữa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ vest sọc đen, phác họa hoàn hảo đường cong cơ thể của Lộ Thời, với dáng người cao ráo, bờ vai rộng, đôi chân thon...

Tôi không khỏi thốt lên: "Bộ này."

Lộ Thời hài lòng gật đầu, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy bộ này đi."

"Đợi đã." Tôi đứng dậy và nhìn Lộ Thời từ trên xuống dưới.

Mấy bộ vừa rồi mặc cũng rất đẹp trai, tôi muốn lấy hết.

Vì vậy, trong lúc nhân viên bán hàng và Lộ Thời đang bối rối, tôi quyết đoán rút thẻ đen của mình ra, nói: "Gói tất cả những bộ anh ấy vừa thử lại."

Nhân viên bán hàng nhanh chóng vui vẻ đồng ý, quay đầu đi bắt đầu bận rộn gói những bộ đồ đắt tiền vừa rồi.

Những nhân viên khác bắt đầu nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ trước khi chúng tôi rời đi.

"Trông đẹp trai thế mà lại là loại người bám váy phụ nữ."

"Phụ nữ có sống thiếu đàn ông được không? Họ bỏ rất nhiều tiền để tìm đàn ông đẹp trai.”

"Tôi cũng muốn tìm được một cô bạn gái vừa đẹp vừa giàu có như vậy."

......

Cuộc thảo luận càng lúc càng lớn, tôi không nhịn được muốn chửi lại, nhưng Lộ Thời nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, lịch sự đáp lại: "Xin lỗi, đây là vợ tôi, không phải bạn gái.”

Nói xong, anh nắm tay tôi bước đi với dáng vẻ vừa bá đạo vừa đẹp trai.

Không phải tôi mới là người bá đạo nắm tay anh rời đi sao? Tôi là nữ tổng tài trong tiểu thuyết, còn anh ấy là người chồng ngọt ngào!

Lộ Thời bất chợt đứng lại, tôi nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy anh đang nhìn một chiếc váy ngủ đan dây màu trắng gợi cảm.

Tôi... không khỏi nghĩ đến sự việc xấu hổ lúc sáng, có phải tên này đang tưởng tượng hình ảnh tôi mặc chiếc váy ngủ đan dây màu trắng gợi cảm này không?

Anh nắm lấy tay tôi chuẩn bị đi vào, tôi dừng lại nói: "Vào làm gì, tại sao anh lại vào đây?"

Tôi cúi gằm mặt xuống, như cảm nhận được suy nghĩ của tôi: "Mua đồ ngủ, em đang nghĩ gì vậy?"

Tôi....

Chưa nói đến một số việc tôi vẫn chưa nhận ra, rõ ràng là tôi ra ngoài mua đồ ngủ cho anh, nhưng tôi lại tiêu tiền triệu để mua cho anh mấy bộ quần áo?!

Tất cả đều tại anh, chiếc móc treo quần áo di động khiến tôi muốn mua.

Tôi đang đứng ở cổng trung tâm thương mại, chờ Lộ Thời đi lấy xe.

Thay vì là chồng của tôi, anh lại là bảo mẫu + tài xế của tôi.

"Chị gái trẻ, có tiện để thêm thông tin liên lạc không?" Một chàng trai đẹp trai, đeo túi đeo chéo, có vẻ là sinh viên đại học.

Tôi không ngờ rằng mình sẽ được các sinh viên nam bắt chuyện sau khi tốt nghiệp.

Tôi tháo kính râm ra, nhếch môi khêu gợi: "Tôi..."

"Bíp, bíp, bíp." Có tiếng còi xe chói tai, tôi nghe thấy âm thanh nên nhìn qua.

Tôi thấy Lộ Thời từ từ mở cửa xe, đôi chân dài xuất hiện, mặc vest và giày da, đúng là đồ vừa mua.

"Vợ, anh đợi em nãy giờ." Giọng nói trầm thấp và từ tính.

Lộ Thời lịch sự giúp tôi mở cửa xe, cẩn thận dùng tay để trên thành xe, nhìn tôi với khuôn mặt đầy gió xuân.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ, Lộ Thời nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Nhưng tôi vẫn nghe anh nói: "Cậu bé đẹp trai, tập trung học tập, đừng gây mất trật tự.”

"Tôi nghe hết rồi." Tôi không nhịn được mà trêu chọc Lộ Thời.

Trong khi lái xe, anh nhìn thẳng về phía trước, một tay cầm vô lăng, cười nói: "Ăn cơm mềm (*) cũng phải có thứ tự, ai đến trước ăn trước.”

(*) Ám chỉ những người đàn ông hay bám váy phụ nữ hoặc chồng ăn bám vợ. 

[6]

"Hôm nay tôi có việc cần ra ngoài, tôi đưa thẻ cho anh, anh muốn mua gì thì mua." Tôi nhét giấy đăng ký kết hôn vào túi, đặt tấm thẻ lên bàn ăn.

Lộ Thời như đang muốn nói gì đó, nhưng tôi đã giẫm lên đôi giày cao gót rồi đóng cửa lại rời đi.

Khi Hứa Thắng đưa Tống Anh và đứa em trai kém tôi 6 tuổi đến sống trong ngôi nhà vốn dĩ là của tôi, tôi đã tức giận ném đi tất cả những gì có thể ném, cố gắng đuổi hai mẹ con họ đi nhưng lại bị họ nói thành không hiểu chuyện.

Kể từ đó, tôi sống một mình trong căn biệt thự mà mẹ tôi đã mua cho tôi trước khi bà qua đời.

Hôm nay, cuối cùng tôi lại có thể đứng trong ngôi nhà vốn dĩ thuộc về tôi một lần nữa.

"An An, cuối cùng con đã về." Vẻ mặt mẹ con Tống Anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

"Chị." Giọng Hứa Cố vẫn rụt rè và hèn nhát như trước.

Tôi không ghét nó, nhưng tôi cũng không thích nó.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng đến trước mặt Hứa Thắng. Người ngồi bên cạnh ông ta chắc là Hình Tranh, người được sắp xếp liên hôn với tôi - con trai của chủ tịch tập đoàn Hình thị.

Hình Tranh ngồi thẳng trong bộ vest và giày da. Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt khi tôi đến.

Đúng như dự đoán, anh ta nổi tiếng là người lạnh lùng.

Tôi lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi xách ra, đập mạnh lên bàn: "Tôi đã kết hôn rồi, bắt rể."

Hứa Thắng tức giận bật dậy khỏi ghế sofa, hét lớn: "Hứa An, con có biết mình đang làm gì không?"

"Tôi biết chính xác tôi đang làm gì, không phải ông chỉ muốn gả tôi đi để thuyết phục cổ đông của công ty buộc tôi từ bỏ cổ phần của mình sao?"

"An An, sao con có thể nói với ba con như vậy, ông ấy là vì muốn tốt cho con."

"Tại sao tôi lại nói ông ta như vậy? Vì lúc trước ông ta cũng ở rể."

Hứa Tranh chậm rãi đứng dậy, lễ phép nói: "Vì cô Hứa An đã kết hôn rồi, vậy tôi đi trước.”

Hứa Thắng tức giận ném chiếc bình bằng sứ trên bàn xuống đất.

Tống Anh cũng không thể giả vờ làm một người mẹ kế hiền từ nữa, khuôn mặt bà ta xị xuống, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn tôi.

"Vậy tôi cũng đi trước." Tôi cầm giấy kết hôn lên, không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.

"Hứa An, tất cả những gì tao làm là vì gia đình này."

"Hứa Thắng, ông không thấy câu này buồn cười sao? Tập đoàn An thị là của nhà họ An, không bao giờ trở thành Hứa Thị."

Tống Anh tức giận đến đỏ mắt, tôi đang nói thì bà ta giơ tay định tát vào mặt tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, trọng tâm của tôi không ổn định bị một cánh tay khỏe mạnh kéo vào lòng, bàn tay đang giơ lên ​​của Tống Anh bị một bàn tay rắn chắc giữ chặt.

Phải, là Lộ Thời! Nhưng tại sao anh lại ở đây?!

Anh hất mạnh bàn tay Tống Anh ra, bà ta ngã xuống đất, khóc bù lu bù loa.

"Em không sao chứ?"

"Không, không sao."

Hứa Thắng không quan tâm đến Tống Anh đang khóc lóc, nhìn chằm chằm Lộ Thời, ông ta nói: "Cậu là ai?"

"Anh ấy là chồng tôi."

Hứa Thắng tức giận đến mức không nói được, bàn tay chỉ vào chúng tôi run rẩy.

Tôi liếc nhìn Lộ Thời: "Đi thôi."

Vừa bước được một bước, tôi cảm thấy mắt cá chân đau nhói, chắc hẳn là đã bị bong gân rồi.

Lộ Thời vững vàng đỡ lấy tôi, tôi vô thức vòng tay qua cổ Lộ Thời vì sợ ngã.

Lộ Thời ôm tôi lên xe.

"Sao anh lại ở đây?"

"Em không nói mật khẩu của thẻ, tôi chỉ có thể đi tìm em. Hơn nữa, khi tôi tìm kiếm từ khoá Hứa An trên mạng, có thể tìm được tất cả thông tin, tôi tìm được nơi này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Điều tôi thấy lạ là sao anh có thể mở được gara và lấy một chiếc xe khác của tôi chạy đến đây.

"Chiếc xe hôm nay tôi lái đến vẫn để ở đó."

"Đừng di chuyển, ngày mai tôi sẽ đến lái về." Lộ Thời nghiêng người lại gần và thắt dây an toàn cho tôi.

Sau một ngày dài, khi tôi về đến nhà thì mặt trời đã lặn.

"Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi được." Tôi từ chối cái ôm công chúa của Lộ Thời, nhất quyết đòi đi bộ từ gara lên nhà.

Tôi khập khiễng bước từng bước một về phía trước.

Tất cả là lỗi của tôi vì đi giày cao gót, nhưng nó chỉ làm tôi đau chân nên tôi không hề khó chịu.

Tôi cởi giày cao gót, đang định cúi xuống nhặt thì Lộ Thời đã đuổi kịp, anh vòng tay qua eo tôi, lật người tôi lại, anh lại ôm tôi vào lòng, tôi giãy dụa muốn thoát ra.

"Đừng nhúc nhích, tôi chỉ có một tay để ôm em, nếu em ngã tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Anh ôm tôi bằng một tay, tay kia xách đôi giày cao gót. Mắt cá chân tôi mơ hồ nhói đau, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục vòng tay qua cổ Lộ Thời.

Lộ Thời đặt tôi lên ghế sofa rồi tự nhiên lấy hộp thuốc trong tủ ra.

"Sao anh biết trong nhà tôi có tủ thuốc?"

"Thật ra, tôi có bệnh sạch sẽ nhẹ, hôm nay thấy hơi buồn chán nên đã dọn dẹp một chút."

Đúng là tôi cảm thấy nhà mình sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều.

Lộ Thời đặt chân tôi lên chân anh, lòng bàn tay xoa nhẹ vào mắt cá chân tôi.

"Cảm ơn anh, Lộ Thời."

"Đã ăn cơm mềm thì đây là điều nên làm." Dáng vẻ của anh như đang đùa giỡn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play