May Mắn Người Em Gặp Là Anh

Phần 1


8 tháng


[1]

Để chiếm được tập đoàn An thị, ba ruột của tôi Hứa Thắng và mẹ kế Tống Anh muốn nhanh chóng gả tôi - đứa con gái duy nhất mang dòng máu nhà họ An ra ngoài. Để họ có lý do thuyết phục các cổ đông, biến tập đoàn An thị thành Hứa thị.

Cho dù không phải vì mình thì tôi vẫn phải bảo vệ mọi thứ của người mẹ đã khuất của mình.

"Niệm Niệm, không phải cậu đang thực tập trong một công ty người mẫu sao? Tìm giúp mình một người mẫu có khí chất nổi bật, gia đình trong sạch, tốt nhất là đang thiếu tiền."

"Chị hai của tôi ơi, đây chỉ mới là khúc dạo đầu cho việc bắt đầu tranh chấp với ba cậu. Đừng lo lắng, giao việc đó cho bạn thân của cậu là tớ đây, tớ đảm bảo mọi việc sẽ được thực hiện suôn sẻ."

"Hẹn cậu 10 giờ ngày mai ở quán cà phê, nhất định cậu sẽ nhìn thấy một anh chàng cao to đẹp trai." Tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đắc ý của Tô Niệm.

Tôi đến địa điểm đã hẹn trước lúc 9 giờ rưỡi, Tô Niệm đã mô tả người mà tôi cần tìm qua điện thoại, cao ráo đẹp trai, loại mà có thể nhận ra ngay giữa đám đông.

…Được rồi, tên thì cô ấy không nói.

Bước vào cửa, tôi thực sự bị thu hút bởi khí chất và ngoại hình của một thiếu niên.

Mái tóc giản dị hơi rối, khuôn mặt góc cạnh, làn da mịn màng trắng trẻo, lạnh lùng đẹp trai, mày kiếm sắc nét, đôi mắt trong trẻo, sống mũi cao và ... đôi môi gợi cảm.

Phải khen ngợi cách làm việc của Tô Niệm thật sự khiến tôi yên tâm. Người này hoàn toàn không phải là người mẫu mới vào nghề. Tôi khá hài lòng.

"Xin chào, tôi tên là Hứa An." Tôi không chút do dự ngồi xuống đối diện anh ấy.

Đối phương bối rối một lúc rồi chậm rãi nói: "Xin chào, Lộ Thời."

Tôi nói thẳng vào vấn đề: "Anh muốn giá nào cũng được, tùy anh, miễn là anh kết hôn với tôi."

Lộ Thời không nói, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, bàn tay cầm cốc khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc.

Lúc này, một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn chạy tới thở hổn hển: "Lộ Thời, xin lỗi, em đến muộn. Chuyện gì thế này?" Cô gái nghi ngờ nhìn tôi.

Lộ Thời nhếch khóe miệng cười tươi, nhìn tôi với ánh mắt say đắm, giọng nói trong trẻo trầm thấp đầy từ tính: "Đây là vợ mới cưới của tôi, Hình Lan, xem ra chúng ta không có duyên rồi."

Nói xong, anh đứng dậy, quàng túi của tôi lên đôi vai rộng, nắm tay tôi rời khỏi quán cà phê.

Không quên ghé sát vào lỗ tai đang đỏ bừng của tôi, nhẹ giọng nói: "Bao ăn ở là được.”

Mặc dù khi cô gái kia xuất hiện, tôi đã biết Lộ Thời không phải là người tôi cần tìm hôm nay, nhưng anh ta thật sự đẹp trai đến vô lý, tôi không có thời gian quan tâm, chỉ cần anh ấy thôi.

"Anh có mang theo hộ khẩu không?"

Anh giật lấy chìa khóa xe trong tay tôi, vội vàng mở cửa xe: "Bây giờ về lấy, lên xe."

Đây rõ ràng là xe của tôi, sao cứ có cảm giác giống xe của anh ta hơn?

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

"Em đi giày cao gót, đừng lo lắng, tôi có bằng lái xe." Lộ Thời nhíu mày.

[2]

Chiếc xe thể thao màu hồng dừng trước cửa khách sạn, đón nhận sự kinh ngạc từ những người xung quanh.

"Chờ tôi ở đây, tôi lên lấy đồ rồi xuống ngay."

Xuyên qua cửa kính ô tô, tôi nhìn thấy Lộ Thời đang chạy vào cửa khách sạn, hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, một chiếc jacket đen phối với quần jeans màu trắng.

Lúc Lộ Thời quay lại còn kéo theo vali, anh đã thay một bộ vest đen bình thường, tóc được chải tỉ mỉ ra phía sau, có vài sợi tóc xõa xuống trán. Nhưng mà, sao tôi lại có cảm giác nhìn anh như một tổng tài bá đạo vậy?

"Tại sao anh lại mang theo vali, để đựng sổ hộ khẩu à?"

"Hộ khẩu ở đây, đó là hành lý của tôi, không phải cô bao ăn ở sao?"

Trên đường đi, anh ném sổ hộ khẩu vào lòng tôi, tôi nhặt lên xem thì thấy bên trong còn có căn cước.

Người ta nói ảnh chụp trên căn cước là bức ảnh xấu nhất cuộc đời, nhưng người trên căn cước không chỉ đẹp trai mà còn ngầu.

Một loạt các thủ tục diễn ra suôn sẻ, cuối cùng tôi đã nhận được giấy đăng ký kết hôn.

Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi Cục dân chính, tôi nhìn vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay.

Một tay Lộ Thời đút vào túi quần, chiếc áo khoác vest được treo ngay ngắn trên tay kia: "Tôi đói."

Tôi có nghe nhầm không? Sao lại cảm thấy giọng nói này như đang làm nũng thế?! Chắc chắn là nghe nhầm.

"Anh muốn ăn ở nhà hàng nào? Không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu."

Lộ Thời mím môi, thường xuyên gõ nhẹ đầu ngón tay vào đôi môi hồng nhạt của mình, chậm rãi nói: "Về nhà ăn đi."

Hả? Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, lại nói với tôi là muốn về nhà ăn cơm.

"Tôi không biết nấu ăn, nên khi ở nhà tôi thường gọi đồ ăn mang về hoặc nhờ dì giúp việc đến nấu."

"Vậy thì đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu."

Nói xong, anh bước nhanh về phía trước.

"Hứa An, nhanh lên."

"Đến ngay, đợi tôi với!"

Tôi đoán gia đình Lộ Thời chắc rất hạnh phúc, không giống gia đình bất hạnh của tôi.

"An An, đừng buồn, sau này dì Tống sẽ chăm sóc con và em trai."

Trong đám tang của mẹ tôi, người đàn bà tiểu tam không có liêm sỉ này đã mang theo đứa con riêng của bọn họ vào nhà, giả vờ giả vịt an ủi tôi.

"Cút khỏi đây ngay, nhà tôi không chào đón bà." Tôi đè nén cơn tức giận trong lòng, không muốn phá hỏng đám tang của mẹ mình.

"Tại sao lại nói chuyện với dì Tống và em trai con như vậy, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, con phải hiểu chuyện hơn."

"Ai là người một nhà với bọn họ, bà ta là tiểu tam, tôi không có em trai. Đây là đứa con hoang của ba."

Một tiếng "bốp" vang lên, tôi bị Hứa Thắng tát một cái thật mạnh, không đứng vững nên ngã xuống đất, tôi không thể tin được nhìn Hứa Thắng, ông ta thực sự là "người ba tốt" của tôi.

Khi suy nghĩ của tôi quay trở lại, Lộ Thời đã chở tôi đến siêu thị.

Khi nhìn Lộ Thời cẩn thận lựa chọn thực phẩm, tại sao tôi lại có cảm giác anh thường làm nội trợ?

"Lộ Thời, anh có giỏi nấu ăn không?"

"Tôi không có kỹ năng nấu ăn tốt như ba tôi, nhưng ông ấy đã dạy tôi."

Tôi khẽ gật đầu không nói gì, nhưng tôi đoán gia đình Lộ Thời hẳn là rất ấm áp.

Thấy tôi im lặng, anh dừng việc đang làm, cúi xuống và nhìn vào mắt tôi.

Đôi mắt nâu sẫm trong veo, ánh mắt tươi cười, vẻ mặt kiêu hãnh nói: "Em có cảm thấy rất may mắn khi có được một người chồng hoàn hảo như tôi không?"

Nhịp tim không khỏi tăng nhanh, một khuôn mặt đẹp trai như vậy đến gần, ai cũng sẽ cảm thấy hưng phấn. Hơn nữa, tôi mới 24 tuổi, đang ở độ tuổi sung mãn nhất.

"Đừng nói nhiều nữa, mua đồ nhanh lên." Tôi quay đầu đi, tim đập thình thịch.

Tất cả chỉ là ảo giác, anh ấy nguyện ý cưới tôi vì mục đích, tôi tìm anh ấy cũng vì mục đích, giữa chúng tôi không có tình yêu, cũng không thể có tình yêu!

[3]

Trong vòng một ngày, tôi kết hôn với một người đàn ông mà tôi chỉ gặp một lần. Nghĩ lại thấy buồn cười quá, nhưng vì An thị, cứ hoang đường một lần đi.

"Có lẽ hôm nay em dành thời gian đọc giấy đăng ký kết hôn còn nhiều hơn là đọc sách, đúng không?"

Lộ Thời đeo tạp dề, tay chống cằm ngồi đối diện tôi.

Trên bàn ăn trước mặt là những món ăn tự nấu nhiều màu sắc và đang toả mùi thơm.

Lộ Thời tự nhiên gắp cho tôi một miếng đồ ăn, khi tôi nếm thử, mũi chua chát, nước mắt chảy ra, tôi không kiềm được nức nở, toàn thân run rẩy.

"Hứa An, sao vậy? Em thấy không khỏe hay đồ ăn có vấn đề gì?"

Lộ Thời lo lắng đứng dậy đi đến bên cạnh, lo lắng nhìn tôi. Tôi ôm eo Lộ Thời, vùi đầu vào bụng anh.

Tại sao không mềm mà lại cứng như vậy.

Cơ thể Lộ Thời cứng đờ, tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, tay anh rất ấm áp và an toàn.

Khóc xong, tôi bình tĩnh lại, vô thức đẩy Lộ Thời ra, thản nhiên dùng tay lau nước mắt trên mặt.

Tôi cố gắng bình ổn lại tâm trạng, giọng nghẹn ngào nói: "Vừa rồi, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi nhớ đến những món mẹ tôi nấu, nhất thời không kiềm chế được.”

Lộ Thời trầm tư nhìn tôi rồi chậm rãi nói: "Nếu em muốn thì tôi sẽ nấu cho em ăn."

Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục ăn. Bởi vì, tôi biết rất rõ tôi và anh chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích mà thôi.

"Hứa An, điện thoại của em đang đổ chuông."

"Bấm nghe giúp tôi." Tôi bước ra khỏi phòng tắm với bọt gội đầu trên đầu.

"Hứa An, hôm nay cậu cho người ta leo cây à?" Lời buộc tội của Tô Niệm truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.

"Đây là một sự hiểu lầm. Khi nào có thời gian tớ sẽ giải thích với cậu."

"Tớ biết cậu sẽ không vô cớ cho người khác leo cây, dù sao thì chuyện của cậu rất quan trọng cho nên tớ có cho hắn địa chỉ nhà của cậu. Ngày mai vẫn kịp lấy giấy đăng ký kết hôn. Thấy tớ thông minh không, khen tớ đi, khen tớ đi."

"Niệm Niệm, tớ đã tìm được chồng rồi."

"Cái gì? Cậu tìm được rồi. Anh ta có đẹp trai không? Anh ta đòi cậu bao nhiêu tiền? Anh ta..."

"Niệm Niệm, có cơ hội tớ sẽ giải thích với cậu."

Tôi ra hiệu cho Lộ Thời cúp máy, trong lòng anh khó chịu, miễn cưỡng lướt những ngón tay thon dài trên màn hình điện thoại.

Chuông cửa vang lên, chắc là người kia tới....

Lộ Thời vội vàng chạy đến trước mặt tôi, giữ lấy tay nắm cửa, thờ ơ nói: "Để tôi giải thích giúp em, em đi sấy tóc đi, hôm nay gió lạnh."

Gió lạnh? Mùa hè dù có gió mạnh đến mấy thì vẫn ấm áp.

Nhưng mà đúng lúc, chuyện đã xong rồi, tôi quá lười để phải đi giải thích.

Đến khi tôi sấy tóc xong, Lộ Thời mới quay lại. Nói chuyện lâu đến vậy? Giải thích gì lâu thế?

"Ngủ đi, chúc ngủ ngon." Lộ Thời bước vào phòng dành cho khách mới được dọn dẹp với vẻ mặt thoải mái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play