Chờ Em Tan Học, Chờ Em Lớn Lên

Phần 5


8 tháng


[14]

Tôi thay bộ quần áo đã lâu không mặc, đội mũ lên, lặng lẽ đi theo sau Chương Lân.

7 giờ tối.

Anh mới từ bên ngoài trở về, tôi theo đuôi anh, anh thật đúng là đi cửa hàng tiện lợi mua một túi bia.

Thật đúng là một tên nghiện nhậu mà.

Kỳ quái chính là, người bình thường uống bia không phải là tìm một chỗ ngồi, chầm chậm uống?

Anh thân cao chân dài đứng ở thùng rác bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, tùy tiện mặc một cái áo thun mà anh cũng toát ra vẻ cao quý đẹp trai.

Sau đó vặn mở lon bia, ngửa đầu rót xuống.

Uống 2 lon.

Anh đang quay mặt về phía tôi, khoảng cách lại xa nên tôi không thấy rõ biểu tình của anh.

Nhưng tôi vẫn từ trên người anh, thấy được sự cô đơn sâu thẳm.

Sao một thứ như vậy lại xuất hiện ở anh?

Một lát sau, tôi lặng lẽ rời đi.

Tôi đi lòng vòng vài vòng, chờ lúc tôi trở về, tên say xỉn này quả nhiên lại tới.

Chương Lân canh giữ ở cửa.

Trong không khí là mùi cồn nhàn nhạt.

Tôi đi qua, anh nhìn thấy tôi, lảo đảo đi tới muốn ôm.

Tôi đẩy ra, giảo hoạt nhìn anh: "Chương Lân, anh lại uống say sao?"

Chương Lân lẩm bẩm trong cơn say.

Chết tiệt.

Tôi ở trong lòng vỗ tay cho anh, diễn xuất thật tốt nha.

Ai lại mỗi ngày mua bia đứng bên thùng rác uống chứ?

Ai uống hai lon bia là say chứ?

Rõ ràng uống xong đi đường vẫn bình thường, hiện tại liền say thành như vậy?

"Được rồi, vào đi."

Chương Lân ngoan ngoãn theo tôi vào nhà, tôi ngăn anh lại ngay khi anh ngồi xuống.

Lấy ra phương pháp thăm dò mà tôi thu thập được trên mạng, xem tôi có vạch trần được anh hay không.

"Chương Lân anh mượn tôi 10 vạn khi nào trả?"

Anh sửng sốt.

Tôi cười thầm, anh tiếp tục giả bộ đi.

Kết quả anh đột nhiên lại gần, cách mũi tôi không đến 1cm, mặt tôi liền đỏ lên, anh mơ mơ màng màng mở miệng: "Tiền của anh đều là của bà xã."

Tôi rút ra một tờ giấy, đưa cho anh: "Đây là giấy nợ, anh ký đi."

Anh thật đúng là ngoan ngoãn ký.

Tôi... hết cách rồi, tôi ngồi xổm xuống nhìn anh: "Chương Lân, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu?"

Anh ta nhìn tôi hai giây, đột nhiên nhếch môi.

Đẹp trai đến mức làm tôi sửng sốt.

Sau đó anh chậm rãi móc ra từng tấm thẻ ngân hàng, lần lượt đọc từng cái:

"Đây là 9125..."

"Đây là 9152..."

Tôi chịu không nổi nữa, loại hồn nhiên này của anh, khiến tôi có một loại cảm giác tội lỗi khi làm người xấu.

Tôi ngăn anh lại: "Anh đừng nói nữa, không sợ tôi lấy hết tiền thật sao."

Anh khẽ cười, trong miệng hàm hàm hồ hồ: "Đều là của bà xã cả."

Tôi "..."

Sau đó anh nhào tới ôm lấy tôi, đầu vùi vào gáy, giọng nói dịu dàng khàn khàn: "Anh cũng là của bà xã."

Tôi chính là chịu không nổi.

[15]

Buổi tối, tôi chỉ vào tấm nệm nhỏ trên mặt đất cảnh cáo anh: "Đó mới là địa bàn của anh, còn dám bò lên giường, tôi sẽ chém anh, hiểu chưa?"

Anh gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn.

Trong nháy mắt tôi thật sự rất không đành lòng, rất có cảm giác tội lỗi.

Cả đêm tôi cũng không định ngủ, nhưng thật sự rất buồn ngủ, tôi liền tự véo mình một cái.

Cuối cùng, lúc 1 giờ sáng, giường có động tĩnh. Chỗ bên cạnh tôi lõm xuống, sau đó một thân thể ấm áp áp tới, mùi gỗ nhàn nhạt, hai tay rắn chắc ôm lấy tôi.

Tôi đang muốn mở mắt ra, khóe mắt lại đột nhiên rơi xuống một một cảm giác ấm áp, ướt át.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch không kiểm soát được.

Nụ hôn đó dừng lại thật lâu.

Môi vừa dời đi, tôi lập tức mở mắt, đối diện thẳng với đôi mắt thâm thúy trong trẻo kia.

Chương Lân này làm gì có một tia say nào.

Trong bóng đêm mập mờ, ngũ quan nổi bật của anh được bao phủ một tầng ánh sáng, ánh mắt trong veo, đây thật sự là tiên tử trên trời mà.

Tôi rất căng thẳng.

Bị bắt tại chỗ, anh chỉ thoáng qua một tia kinh hoảng ngắn ngủi.

Sau đó, lại ôn nhu cười rộ lên.

Giọng nói khàn khàn lưu luyến, mang theo hấp dẫn: "Em phát hiện khi nào?"

Tôi hận anh đến nghiến răng: "Chương Lân, anh là tên lừa đảo."

Tôi cảnh cáo anh: "Buông tôi ra."

Nụ cười trên mặt anh chậm rãi rút đi, lại ôm tôi càng chặt hơn.

Tôi lặp lại một lần nữa: "Buông ra."

Giọng nói của anh hiếm khi mang theo yếu ớt cùng sợ hãi: "Không... đừng rời bỏ tôi mà."

Trong trí nhớ của tôi, anh vĩnh viễn cao ngạo lạnh lùng.

Cho dù lúc trước giả say, cũng chưa bao giờ yếu ớt như thế.

Đối mặt với anh như vậy, tôi gần như bị đánh bại.

Tôi run rẩy khẩn trương hỏi anh: "Anh biết tôi là ai sao? Tôi là Hứa Thanh Thanh, anh xác định người anh muốn là tôi sao?"

Anh ôm chặt lấy tôi, giống như sợ tôi đột nhiên biến mất, không ngừng lặp lại: "Thanh Thanh, Thanh Thanh, tôi yêu em."

Nghe thấy thế, không biết tại sao, tôi rất muốn khóc.

Lần đầu tiên tôi ôm anh ấy thật chặt.

Vô luận mọi chuyện sau đó như thế nào, lúc này đây, tôi muốn phóng túng một lần.

(...)

[16]

Những ngày kế tiếp, Chương Lân kéo tay tôi đi rất nhiều nơi.

Chúng tôi giống như đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào, đi cắm trại dã ngoại, đi trượt tuyết, đi thả diều, đi leo núi, đi xem phim...

Chúng tôi đi công viên trò chơi, lúc xếp hàng, có rất nhiều chị gái xinh đẹp liên tục nhìn anh.

Sau khi xếp hàng xong, tôi kéo anh đến chỗ Graffiti.

Nhướng mày dùng ánh mắt uy hiếp anh: "Vẽ hay không vẽ?

Anh cười to liền đem mặt lại gần.

Tôi cúi đầu, cầm cọ vẽ vẽ lên khuôn mặt anh.

Tôi không giỏi vẽ lắm, vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa vẽ vừa cười.

Lúc vẽ mắt, sợ làm anh bị thương, tôi đành phải đến gần, còn nhắc nhở anh: "Đừng lộn xộn."

Chương Lân vừa rồi rất ngoan, lại đột nhiên ngắt lời: "Mặt em dính bẩn này."

Tôi vừa muốn xoay người lấy gương, vừa hỏi: "Ở đâu?"

Anh đột nhiên lại gần, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi tôi.

Sau đó ngửa đầu nhìn tôi, cười xấu xa: "Nơi này."

Dù sao cũng đang ở chỗ công cộng, mặt tôi ửng đỏ lên.

Tôi nhíu mày nhắc nhở anh: "Giữa ban ngày ban mặt... anh..."

Trong mắt anh đều là ý cười, cả khuôn mặt dưới ánh mặt trời, trắng đến phát sáng, sinh động đẹp mắt đến không thể tả xiết, nhếch môi khiêu khích tôi: "Hôn bà xã lại không phạm pháp."

Tôi tiếp tục đỏ mặt nhắc nhở: "Nhưng là, này ban ngày ban mặt..."

Anh cười to, lại gần hôn một cái.

Tôi...

Bởi vì anh, những người xung quanh, đều bắt đầu ồn ào.

Cuối cùng, tôi oán hận vẽ anh cực kỳ xấu xí, ngay cả ông chủ cũng chậc chậc thở dài, một đại soái ca đang yên đang lành bị tôi hủy hoại thành như vậy.

Anh lại nhìn gương khen: "Bà xã thật khéo tay, vẽ đẹp quá."

Chờ đến lúc chụp ảnh, tôi liền hối hận, mấy nét vẽ trên mặt anh quá buồn cười.

Cuối cùng ngay cả một bức ảnh bình thường của hai chúng tôi cũng không có.

Trong những ngày ấy, anh sẽ ôm tôi trong vòng tay giữa đám đông.

Sẽ dùng quần áo rộng thùng thình của anh bao lấy tôi, giữa mũi toàn bộ tràn đầy hơi thở của anh.

Anh sẽ hôn tôi nhẹ nhàng dưới ánh đèn đường.

Anh ngược lại sẽ không một mình tự ý đến phòng tôi.

Rất nhiều lúc, anh đều giả vờ rất khá, nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng có thể từ đáy mắt anh, phát hiện một tia chờ mong ẩn nhẫn.

Nhưng đối diện với ánh mắt ngơ ngác của tôi, anh lại hiện lên một tia mất mát.

Tôi giả vờ như không phát hiện, mỗi ngày đều cười rất vui vẻ.

Chỉ có thỉnh thoảng ở một mình, sẽ nhịn không được nghĩ, một khắc kia, anh đang nhớ đến ai?

Cho đến ngày đó, cuối cùng tôi đã biết câu trả lời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play