Chờ Em Tan Học, Chờ Em Lớn Lên

Phần 4


8 tháng


[11]

Tôi?

Tuyệt vời.

Rất giỏi.

Là ai sống chết không chịu đi.

Là ai mẹ nó có thể vừa vặn là anh chứ.

Tôi tức giận: "Chương Lân, có bản lĩnh thì sau này đừng tới tìm tôi nữa."

Anh đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng cười, tư thái lười biếng: "Tôi đích xác rất có bản lĩnh."

Nói đến như vậy, anh chắc chắn sẽ không trở lại.

Chương Lân đi rồi.

Tôi tức giận gọi điện thoại dặn dò bạn cùng phòng của anh, bảo anh đừng uống bia nữa.

Kỳ quái, lần này làm sao điện thoại có thể gọi được rồi.

Tối hôm sau, khi trở về, tôi nhìn xung quanh một chút, dưới lầu quả nhiên không có ai.

Không rõ là mất mát hay là cái gì.

Tốt lắm, Chương Lân, coi như anh có bản lĩnh.

Chờ tôi lên đến tầng 13, thang máy mở ra, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Trong không khí có mùi cồn nhàn nhạt.

Chương Lân đứng trước mặt tôi, ánh mắt mê ly.

Tôi biết ngay mà.

Xong rồi.

Tên này lại uống say.

Quả nhiên, anh lảo đảo nhào tới, trong miệng ủy khuất lẩm bẩm: "Bà xã, em rốt cục cũng đã trở lại."

Tôi còn có thể làm gì nữa?

Tôi chính là nói, làm quen thôi.

Tôi ấn anh xuống sofa.

Vóc dáng anh quá cao, ở trong sofa lười của tôi, chân dài không có chỗ để, thoạt nhìn rất nghẹn khuất.

Tôi đã gọi cho bạn cùng phòng của anh, được thôi, lại không nghe máy.

Tôi tiếp tục gọi.

Đến cuộc gọi thứ 20, bên kia rốt cục nghe.

Tôi nói: "Chương Lân lại tới nữa."

Bên kia nói chuyện giọng điệu khoa trương, tựa hồ như đang diễn kịch: "Ai nha, bọn tôi cũng không biết nha."

Tôi bất đắc dĩ: "Hai người tới đón đi."

Bên kia bắt đầu ồn ào: "Ai nha, bọn tôi đều không ở trường học nha~"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Bên kia thuận theo nói: "Ai nha, phiền chị dâu ngươi thu nhận cậu ta một đêm đi."

Tôi quay đầu nhìn Chương Lân.

Chờ một chút, nếu như tôi không nhìn lầm, khóe miệng tên này là hiện lên một nụ cười sao?

Tôi đang định cúp điện thoại, bên trong lại truyền đến một cuộc nói chuyện thì thầm.

Bọn họ hiển nhiên là cho rằng điện thoại đã cúp, giọng nói rất nhỏ, lại có thể nghe rõ ràng.

"Như vậy được không a."

"Ai, đại ca chúng ta mấy ngày nay uống bia cũng không dễ dàng gì."

"Im đi im đi, điện thoại chưa cúp."

Sau đó liền bị treo.

[12]

Tôi nghi ngờ nhìn về phía Chương Lân đang ngồi trên sofa.

Đi tới dùng chân đá chân anh: "Chương Lân, anh thật sự uống say sao?"

Anh khẽ rên rỉ thay đổi tư thế thoải mái.

Nếu đến bây giờ tôi còn không phát hiện ra vấn đề, thì thật sự quá ngu xuẩn.

Tôi ngồi xổm trước mặt anh, chỉ vào chính mình hỏi: "Chương Lân, tôi là ai?"

Anh giơ tay lên sờ mặt tôi, lưu luyến trong đáy mắt xinh đẹp lan tràn: "Bà xã, hôn anh."

Tôi... bị vẻ đẹp trai này làm đến thiếu chút nữa bị hạ gục.

Hứa Thanh Thanh, chú ý một chút, không được bị anh mê hoặc.

Tôi mở điện thoại ra, tùy tiện tìm một tấm ảnh của ngôi sao, đặt trước mặt anh: "Chương Lân, đây là ai?"

Anh tùy ý quét mắt: "Không biết."

Tôi chỉ vào Lâm Lệ chụp ảnh chung hỏi anh: "Đây là ai?"

Ánh mắt anh bâng quơ: "Hẳn là có quen biết."

Tôi lấy ra bức ảnh hồi nhỏ của mình: "Cái này thì sao?"

Anh bình tĩnh nhìn hai giây, sau đó mày cong cong cười rộ lên: "Bà xã khi còn bé..."

Tôi, anh...

Không đúng, rất không đúng.

Con người lớn lên đều sẽ thay đổi, ảnh chụp khi còn bé và bây giờ có sự khác biệt rất lớn.

Anh làm sao có thể, thoáng cái liền nhận ra?

Tôi nhìn mặt anh xem xét, không thể không nói, ngũ quan thật sự là đẹp mắt a.

Sau đó thì thào: "Thật tốt nha giáo thảo, thật đúng là bị yêu quái nhập rồi mà..."

Anh lại nhìn thẳng vào tôi, giống như là muốn xuyên thấu qua tôi, nhìn thấy những thứ khác...

Ánh mắt này của anh rất nhanh biến mất, sau đó Chương Lân cọ cọ mặt vào tay tôi, đột nhiên lại tiến đến trên mặt tôi.

Làm nũng: "Hôn hôn."

[13]

Tôi phải đi tìm bạn cùng phòng của Chương Lân.

Còn chưa nói chuyện, bọn họ đã bắt đầu vỗ ngực cam đoan: "Chị dâu, bọn tôi cam đoan, tối nay Chương Lân tuyệt đối sẽ không đi tìm chị."

Lời này tôi mà tin, tôi chính là đồ ngốc.

Đó là cách họ đảm bảo mỗi khi họ gọi.

Nhưng mà, tên nghiện nhậu này tới vẫn là tới.

Hơn nữa, chỉ cam đoan tối nay, vậy tối mai, mấy buổi tối sau đó thì sao?

Tôi ngồi ngay ngắn, thái độ nghiêm túc: "Rốt cuộc tình huống của anh ấy là thế nào?"

Hai người bạn cùng phòng liếc nhau, có chút muốn nói lại thôi: "Chị dâu... chị không thích Chương Lân sao?"

Tôi... đương nhiên thích, nhưng... anh ấy không thích tôi.

Thấy tôi không nói lời nào, bọn họ càng thêm gấp gáp đứng lên: "Chị dâu, chẳng lẽ chị thật sự thích Lý Kiệt kia sao, cậu ta sao bằng với đại ca của chúng tôi, chị cùng đại ca ở cùng một chỗ không tốt sao?"

Họ vẫn đang hiểu lầm.

Tôi rõ ràng là tới giải quyết vấn đề, bọn họ lại ném cho tôi một vấn đề khác.

Khó khăn đến mức, tôi thế nhưng đối với đề nghị này động tâm đến thiếu chút nữa liền đồng ý.

Nhưng mà.

Tôi hỏi: "Anh ấy mỗi ngày đều uống say như vậy, thân thể không có vấn đề gì chứ?"

Hai người bạn cùng phòng liếc nhau, ngậm miệng không nói.

Vô luận tôi hỏi cái gì, bọn họ liền đề nghị tôi cùng Chương Lân ở chung một chỗ, nói anh có nỗi khổ, ngàn vạn lần không nên vứt bỏ anh.

Có gì đó không ổn.

Sau khi trở lại phòng, nhìn mấy bộ quần áo nam đã gấp xong trên sofa.

Chương Lân cũng thật giỏi, rất chịu khó, mấy ngày nay ngay cả quần áo cũng không lấy đi.

Thành thật mà nói, tôi không tin mỗi ngày anh đều say thật, còn có thể uống hơn cả mấy tên nghiện nhậu.

Tôi quyết định theo dõi anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play