Chờ Em Tan Học, Chờ Em Lớn Lên

Phần 6


8 tháng


[17]

Trên đường trở về một mình, Lâm Lệ ngăn tôi lại.

Cô ta khiêu khích nói: "Hứa Thanh Thanh, cô thật sự ở chung một chỗ với Chương Lân?"

Tôi trả lời cô ta: "Khó tin đến vậy à?"

Vẻ mặt của cô ta thay đổi: "Cô thích anh ấy nhiều như vậy, vậy cô có biết anh ấy vì cái gì nhất định phải tiếp cận cô không?"

Tôi không biết, mấy ngày nay, tôi mỗi ngày đều muốn hỏi.

Nhưng lại giống như đà điểu, sợ biết đáp án.

Chỉ cần hạnh phúc này là có thật là tốt rồi.

Tại sao anh lại muốn tiếp cận tôi?

Tôi đến căn hộ Chương Lân thuê bên cạnh trường học, anh ấy có việc, vẫn chưa về.

Tôi ngồi trên sofa rất lâu.

Đấu tranh rất lâu.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lâm Lệ, tôi chậm rãi mở ngăn kéo từng cái một.

Nhưng cái gì cũng không phát hiện.

"Cô vào phòng anh ấy tìm đi, sẽ có đáp án." Tôi lại thật sự nghe Lâm Lệ nói, tự cười nhạo chính mình.

Kết quả ở đầu giường, trong ngăn kéo phía dưới cùng, có một quyển bằng tốt nghiệp mạ vàng đỏ rực. Chúng tôi đều chưa tốt nghiệp, cái này là của ai?

Khi mở nó ra, hàng chữ phía trên làm cho tôi thiếu chút nữa không thể thở nổi.

Cùng tên với tôi.

Hứa Thanh Thanh.

Nhưng tôi biết, đó không phải là tôi.

Tôi vừa mới nhập học, mà người này, lại đã tốt nghiệp, đây là bằng tốt nghiệp của cô ấy, được anh vô cùng quý trọng cất giữ cẩn thận ở chỗ này, gần như hoàn toàn mới.

Bên trong còn kẹp một tấm ảnh.

Phía sau tấm ảnh viết một hàng chữ, là nét chữ cứng cáp của Chương Lân: "Tình yêu của đời tôi."

Tôi run rẩy, chậm rãi lật lại.

Là ảnh Chương Lân hôn một nữ sinh.

Trong ánh chiều tà, trên một cây cầu treo.

Anh che một nửa khuôn mặt của cô ấy và tôi không thể nhìn thấy cô ấy trông như thế nào.

Không có gì ngạc nhiên, anh sẽ đưa tôi đến cây cầu treo đó, và không có gì ngạc nhiên, anh ấy cũng sẽ hôn tôi ở đó.

Thì ra là như vậy, bởi vì tên.

Tên giống nhau, có lẽ, có thể hay không, tôi cùng nữ sinh này, cũng sẽ có một chút giống nhau?

Chương Lân uống say nên mới có thể coi tôi là cô ấy?

Cả người tôi đều run rẩy, đầu óc trống rỗng, cũng không phát hiện, không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

Là như vậy sao… Thì ra là như vậy....

Không phải tôi chưa từng đoán, nhưng khi tôi thực sự biết câu trả lời, tôi vẫn không thể thở được như thể suýt chết.

Tôi không biết mình ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng động, tôi mới xoa xoa bàn chân gần như tê dại, chật vật chạy ra khỏi nhà của anh.

[18]

Tối hôm đó, Chương Lân tới tìm tôi.

Anh gõ cửa rất lâu, tôi không bật đèn.

Anh ở bên ngoài nói: "Thanh Thanh, mở cửa, anh biết em ở bên trong."

"Em nghe anh giải thích, được không?"

Anh gõ cửa thật lâu.

Tôi ở trong phòng tối đen yên lặng rơi lệ, người trong miệng anh kêu, là tôi sao?

Đến cuối cùng muốn khóc, cũng chảy không ra nước mắt.

Tôi vẫn nhất quyết không mở cửa.

Sau đó anh rời đi.

Buổi sáng lúc mở cửa, một bóng người đột nhiên ngã vào chân tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, là Chương Lân.

Anh không đi, vậy mà ngồi xổm ở cửa suốt một đêm.

Quầng mắt thâm đen, tóc rối bù, nhìn qua vô cùng chật vật.

Anh chậm rãi đứng dậy, cả người chật vật yếu ớt, nhìn thẳng vào tôi: "Thanh Thanh."

Tôi xoay người muốn đi.

Lại bị anh giữ chặt.

"Chương Lân, như vậy có thú vị không?"

Giọng anh có chút khàn khàn: "Thanh Thanh."

Tôi rất muốn khóc, đầu như có một cái búa lớn đang hung hăng gõ, nhưng vẫn cố cười: "Có lẽ anh cảm thấy rất thú vị, nhưng tôi cảm thấy không có ý nghĩa, anh đi đi, đừng tới tìm tôi nữa."

Sắc mặt Chương Lân rất khó coi.

Anh không buông tay.

Tôi hung hăng đá vào bắp chân của anh.

Thừa dịp anh đau đến rên rỉ hít khí, tôi lập tức giãy thoát rời đi.

Tôi cho rằng anh sẽ không trở lại, ai biết Chương Lân vẫn mỗi ngày tới tìm tôi, vẫn ngồi xổm cả đêm.

Tôi đành phải chuyển đi.

Bạn cùng phòng của anh ấy gọi cho tôi rất nhiều và tôi chỉ trả lời một cuộc.

Tôi muốn nói với họ đừng tìm tôi nữa.

Nhưng đối phương lại nói: "Chương Lân nằm viện rồi."

Bởi vì ngày đó nhiệt độ xuống thấp, anh mặc áo thun đơn bạc, canh giữ cửa phòng tôi một đêm.

Sau đó bị cảm, người cường tráng như anh, cảm mạo một chút vốn không phải chuyện lớn.

Nhưng bởi vì anh lúc trước thường xuyên uống bia, thời gian dài nghỉ ngơi không tốt, càng ngày càng nghiêm trọng.

Tôi không biết vì sao, liền đi tới cửa chính bệnh viện, xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, anh an tĩnh nằm ở trên giường, sườn mặt góc cạnh, môi tái nhợt.

Cuối cùng, tôi vẫn không đi vào.

[19]

Hôm đó Lý Kiệt đến tìm tôi.

Anh ta nói đã như vậy, liền đi đến những chỗ ban đầu, để không nghĩ về nó nữa.

Anh kéo tôi đến KTV, dẫn tôi đến quán thịt nướng kia.

Ông chủ nhìn thấy tôi, không ngờ chỉ mới tới một lần, ông ấy còn chào hỏi tôi.

"Cô bé, lần này sao chỉ có một mình con?"

Tôi gật đầu, thầm nghĩ còn phải có thêm ai nữa.

Ông chủ bắt đầu nói với tôi: "Các con học diễn xuất phải không?"

Tôi lắc đầu: "Không phải ạ, con học máy tính."

Ông chủ gật đầu, sau đó lại có chút nghi hoặc.

"Vậy các con tập luyện tiết mục là vì gì?"

Tôi: "?"

"Tập luyện... tiết mục gì ạ?"

Ông chủ nở nụ cười, một bộ dáng hiểu rõ: "Đừng tưởng rằng chú nhìn không ra, đám người các con, mỗi tháng đều phải tập luyện một lần."

"Vậy chắc hẳn diễn xuất tốt lắm."

"Một vở kịch giải thích hiểu lầm, đúng không?"

Ông chủ tràn đầy tự tin diễn giải tình tiết.

Tôi còn lấy làm lạ sao ông chủ nhận ra tôi, thì ra là nhận lầm người.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Đang đi tới ven đường, đột nhiên một ánh sáng loá mắt chiếu tới, sau đó vang lên tiếng phanh gấp, bên cạnh có người bắt đầu thét chói tai.

Tôi giương mắt nhìn qua, hoàn toàn sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Trong tầm mắt, một chiếc xe tải lớn lao thẳng về phía bóng người cao lớn thẳng tắp phía trước.

Tôi ngất xỉu.

Tỉnh dậy đã trong bệnh viện.

Trong nháy mắt khi mở mắt ra, một nỗi sợ hãi khiến cho tôi sắp không thở nổi.

Tôi gấp gáp muốn kêu lớn tiếng, giọng lại khàn đặc vô cùng: "Chương...Chương...Chương..."

Chiếc xe tải kia lao thẳng về phía ven đường, người đứng ở đó, là Chương Lân, chính là Chương Lân......

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi.

Tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhớ ra tất cả.

(...)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play