Chờ Em Tan Học, Chờ Em Lớn Lên

Phần 3


8 tháng


[8]

Ngay khi tôi cho rằng anh sẽ đứng dậy và rời đi, Chương Lân lại đột nhiên ngẩng đầu.

Nhìn thẳng vào tôi: "Thật sao?"

Tất nhiên là không.

Tôi mở miệng, phía sau lại đột nhiên vang lên một câu: "Đương nhiên là thật."

Lý Kiệt tiến đến kéo tôi.

Trong ánh mắt thẳng tắp của Chương Lân, tôi bị Lý Kiệt dẫn ra khỏi quán thịt nướng.

Sau khi đi khá xa, Lý Kiệt mới dừng lại nói với tôi, "Em sẽ không trách tôi chứ."

Thấy tôi không nói gì, anh ta tiếp tục nói: "Tôi chỉ là nhìn em giải thích nửa ngày cũng không được, cho nên... nhất thời xúc động."

Tâm tình tôi sa sút, vừa rồi thật sự là mất trí, còn hy vọng không cần giải thích.

Lúc Chương Lân đến gần, tôi lại còn chờ mong anh sẽ bảo tôi đừng giải thích nữa.

Nhưng trên thực tế, trước kia một đoạn thời gian rất dài, anh căn bản không nhìn tôi.

Một hồi huyên náo, kết thúc vừa vặn.

Tôi miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì."

Lý Kiệt dặn dò tôi: "Đám người bọn họ không có thứ gì tốt, em tốt nhất tránh xa một chút."

Mấy ngày sau đó, tôi không gặp lại Chương Lân nữa.

Thẳng đến cuối tuần, tôi đi xuống dưới lầu khi vừa học xong, Lý Kiệt đến đưa tư liệu cho tôi.

Phía sau Lý Kiệt, cách đó không xa dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy, Chương Lân sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, quần dài màu đen, thân cao chân dài, khí chất xuất chúng.

Có lẽ là tôi nhìn chằm chằm hướng anh quá lâu, Lý Kiệt theo tầm mắt của tôi nhìn theo.

Anh ta hỏi: "Muốn qua tìm cậu ta sao?"

Tôi rất khẩn trương, lại không biết đang chờ mong cái gì.

Vừa nhấc chân lên.

Bên cạnh Chương Lân lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, là Lâm Lệ.

Cô ta cười nhìn Chương Lân, khoảng cách giữa hai người rất gần, không biết đang nói gì.

Chương Lân đưa lưng về phía tôi, tôi không thể nhìn thấy biểu tình của anh.

Tôi nghĩ, anh hẳn là đang cười đi.

[9]

Chờ buổi tối tôi gặp lại Lý Kiệt ở dưới lầu, những người bên cạnh chỉ vào tôi nhỏ giọng thảo luận bát quái, rất ồn ào.

Đang muốn cùng Lý Kiệt chào hỏi.

"A..."

Tôi đột nhiên lại bị một bóng người kéo qua, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.

Hương gỗ mát lạnh trộn lẫn với mùi cồn nhàn nhạt.

Chương Lân?

Xung quanh càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt.

Tôi có linh cảm xấu.

Nhưng nhìn kỹ ánh mắt anh, coi như còn tỉnh táo, hẳn là không uống nhiều.

Kết quả một giây sau, Chương Lân liền nhìn tôi, ủy khuất mở miệng: "Bà xã~"

Mẹ kiếp?

Lại nữa à?

Chương Lân, anh lại uống say à.

Quả nhiên, anh cao 1m87 ép tới, tôi nhất thời luống cuống tay chân.

Lý Kiệt muốn giúp tôi kéo anh ra, Chương Lân lại gắt gao ôm tôi.

Mắt thấy động tác của Lý Kiệt càng ngày càng thô lỗ, cánh tay Chương Lân bị siết ra vài vết đỏ.

Anh lại hồn nhiên không nhận ra, giống như bảo vệ trân bảo gắt gao ôm tôi.

Ngay cả hốc mắt cũng ủy khuất đỏ lên, không ngừng nỉ non: "Muốn bà xã."

Tôi rốt cuộc không đành lòng, thuyết phục Lý Kiệt: "Không sao đâu."

Lý Kiệt nhìn Chương Lân ôm tôi, đáy mắt cảm xúc nặng nề.

Tôi nói với Lý Kiệt: "Không có việc gì, anh đi trước đi, tôi sẽ liên lạc với bạn cùng phòng của anh ấy."

"Nhưng cậu ta..."

"Không có việc gì."

Lý Kiệt đi rồi, lực đạo trên tay Chương Lân mới chậm rãi buông lỏng.

Đầu ủy khuất chôn ở cổ tôi, còn cọ cọ, hơi thở ấm áp, rất ngứa ngáy.

Bộ dáng này của Chương Lân, giống như một con chó nhỏ bị thương, mắt say mê ly, hốc mắt đỏ lên, lông mi dài chớp chớp, ngũ quan xinh đẹp, tôi lại có thể từ trong biểu tình của anh nhìn thấy sự quyến luyến cùng thống khổ thật sâu.

Tôi không biết Chương Lân say rượu coi tôi là ai.

Tôi nghĩ, anh nhất định rất thích người kia.

Trong hốc mắt tôi nước mắt đảo quanh, đáng tiếc, người kia không phải là tôi.

[10]

Tôi gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của anh, kết quả không ai nghe máy.

Muốn đưa anh đến khách sạn, kết quả anh tay giữ cửa không chịu đi.

Không còn cách nào.

Tôi đành phải trải nệm dưới đất cho anh, còn mình ngủ trên giường.

Tôi nói với anh: "Anh ngủ dưới đất."

Chương Lân chậm rãi lắc đầu: "Muốn ngủ trên giường."

Tôi cắn răng cảnh cáo anh: "Đó là chỗ tôi ngủ."

Sau khi anh uống say có dáng vẻ ngây thơ của thiếu niên, nghiêm túc nhìn tôi, sau đó như gà con mổ thóc gật đầu: "Ừ, cùng bà xã ngủ trên giường."

Tôi "..."

Tôi cảnh cáo anh: "Tôi không phải."

Lần đầu tiên, Chương Lân gật đầu đồng ý: "Ừ."

Tôi chưa kịp phản ứng.

Anh liền nhếch môi cười, lại trở nên vô cùng xinh đẹp, nhìn tôi chằm chằm: "Là bà xã xinh đẹp."

Tôi "..."

Anh có thể đừng như vậy không...

Sắp chịu không nổi rồi.

Anh rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn ngủ dưới đất.

Kết quả sáng hôm sau tỉnh lại, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Chương Lân gần ngay trước mắt.

Làn da thật mịn, mặt mày rất anh khí xinh đẹp.

Nhưng mà, cánh tay anh đặt ở trên lưng tôi, chân tôi còn khoác lên đùi anh.

Chết mất.

"Chết tiệt..."

Chương Lân bị tiếng kêu của tôi đánh thức, dụi dụi mắt, thản nhiên nhìn tôi một cái, say cũng đã tỉnh rồi.

Tôi nghĩ anh sẽ bật ra ngay lập tức.

Ai biết anh kéo tôi vào trong ngực, tiếp theo nhắm mắt lại, còn muốn tiếp tục ngủ?

Rượu giả nên vẫn chưa tỉnh sao?

Cánh tay người này sao lại nặng như vậy, căn bản đẩy không ra.

Tôi lên tiếng cảnh cáo anh: "Chương Lân."

"Anh tỉnh táo rồi sao?"

Anh rốt cục mở mắt, sau đó chậm rãi, bình thản ngồi dậy.

Lại khôi phục bộ dáng thanh quý của giáo thảo trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Tôi chất vấn anh: "Anh như thế nào lại ngủ trên giường?"

Anh đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mái tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề của tôi.

Cười khẽ, yết hầu lăn lộn, chậm rãi nói: "Được thật, lần này trực tiếp bị em lừa về nhà."

Nói xong còn chậm rãi nhìn xung quanh phòng của tôi một vòng phòng.

Tôi gần như nghiến răng...

Có bản lĩnh anh đừng tới nữa.

Anh cúi người xuống, kề sát vào, đối diện với tôi, đôi mắt trong veo như mặt hồ, giọng nói còn mang theo hơi khàn của buổi sáng, càng thêm trêu chọc người.

Đừng có mà tán tỉnh như này mà.

Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy đến cổ họng.

Anh từng chữ từng chữ nói: "Nói xem, lần sau em còn muốn làm gì tôi nữa đây? Bà xã~"

Chết tiệt!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play