Vì lý do này, hắn tất nhiên phải vứt bỏ một số thứ thuộc về hắn.

Ví dụ, giấc mơ làm một họa sĩ chẳng hạn.

Giang Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người được nâng niu lớn lên như Tiêu Kỳ Nhiên, là một người tao nhã lạnh lùng, từ nhỏ không phải lo lắng về chuyện cơm no áo mặc, cũng sẽ có những hối tiếc và thất vọng.

“Cuộc sống không phải là một đường ray được thiết lập, mà là một vùng hoang dã vô tận.” Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói:

“Con người ít nhất cũng nên sống cho mình, dù chỉ một chút.”

Giang Nguyệt không phải là Tiêu Kỳ Nhiên, không có biện pháp tự mình trải nghiệm ý thức về vận mệnh và trách nhiệm của gia đình hắn, nhưng cô sẽ cảm thấy tiếc cho tài năng và giấc mơ của hắn.

“Em nói đúng.” Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nâng lên, ánh mắt thâm trầm mà ý tứ không rõ:

“Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên là luôn có một phần nhỏ muốn vì chính mình.”

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.

“Ngoại trừ chuyện vẽ tranh, trong đời tôi còn có một chuyện phản nghịch lần thứ hai.”

“Chuyện gì vậy?” Giang Nguyệt vô thức hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cái thật sâu, thật lâu sau mới nói: “Không quan trọng, khả năng cao vẫn như trước đó, sẽ thất bại.”

Khi hắn nói những lời này, có một dấu vết của sự thờ ơ và bất lực rõ ràng.

Giang Nguyệt thật sự là tò mò, cô vừa định hỏi thêm thì hắn lại chuyển đề tài sang cô:

“Bởi vì những chuyện này, cho nên lúc ấy em nói em muốn làm diễn viên, làm nữ minh tinh, làm ảnh hậu, tôi mới có thể thành lập Giang San vì em, đem một phần trọng tâm cùng sự chú ý đặt ở ngành công nghiệp giải trí.”

“Em có tài năng để trở thành một diễn viên, lại tràn đầy yêu thích với nghề này. Tôi rất vui khi đầu tư vào chuyện này.”

Giang Nguyệt sửng sốt: “Giang San… là vì tôi mà thành lập?”

“Nếu không thì em nghĩ là thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên nhấc mí mắt lên nhìn cô:

“Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi có lý do gì mà dưới một loạt ma trận kinh doanh, còn nhất định phải mở một công ty giải trí không có giá trị gì đối với tập đoàn Tiêu Thị?”

Nếu không vì Giang Nguyệt, anh thậm chí sẽ không có bất kỳ ý tưởng đầu tư nào vào ngành công nghiệp này.

Giang Nguyệt tiêu hóa một chút lời hắn nói, chậm chạp ý thức được hắn đang nói cái gì:

“Cho nên, bởi vì chính anh đã trải qua chuyện như vậy, mới muốn cho tôi trưởng thành, nỗ lực thực hiện ước mơ của tôi?”

“Đúng là có ý này.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dừng lại trong chớp mắt, tựa hồ còn chưa nói hết lời, nhưng lại đem nó nuốt vào cổ họng.

Giang Nguyệt không bao giờ nghĩ tới mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.

Tiêu Kỳ Nhiên sẽ kiên nhẫn giải thích tất cả nguyên nhân với cô, lại nói với cô về quá khứ của anh, thản nhiên nói cho cô biết nguyên nhân thành lập Giang San.

Từng chuyện, từng chuyện một, dường như tất cả đều là vì cô.

Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra cảm xúc của cô không đúng: “Em có tâm sự?”

Phòng tranh rất yên tĩnh, cách ly với tất cả tiếng ồn, rất thích hợp để bình tâm và suy nghĩ, lại càng phù hợp để phản ánh thế giới nội tâm.

“... Tôi đột nhiên không biết đâu mới là anh thật.” Giang Nguyệt mím môi, chậm rãi nói:

“Tôi thậm chí còn không biết, tất cả những chuyện này có phải là giấc mộng do anh dệt ra hay không?”

Hắn đã từng dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục cô, mà nay lại dịu dàng nuông chiều cô như vậy.

Nó giống như một cơn ác mộng, lại giống như một giấc mộng đẹp, luân phiên phản chiếu lẫn nhau, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play