Cô chỉ sợ rằng nếu cô đi sai một bước, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

“Xin lỗi.” Thanh âm của hắn nặng nề: “Tôi biết hành vi của mình mang đến cho em nhiều tổn thương, hiện tại bù đắp cũng là vô ích.”

“Lúc này nói những chuyện này có vẻ có chút giả dối, nhưng… chuyện phản nghịch thứ hai trong cuộc đời tôi là đi ngược lại với ý nguyện của gia đình, muốn yêu những gì tôi yêu.”

Trái tim Giang Nguyệt nhất thời trống rỗng.

Yêu những gì anh yêu?

“Vì để chuyện này có thể thành công, tôi tốn rất nhiều tâm sức cùng thời gian để loại bỏ đi những chướng ngại trước mắt. Tôi không muốn bi kịch khi còn trẻ sẽ lặp lại lần nữa.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi cũng không hy vọng bảo vật mà tôi nâng niu sẽ trở thành nạn nhân, trong mắt người khác như có như không, như một con bài để uy hiếp tôi.”

Chỉ có biểu hiện thờ ơ không thèm để ý, đẩy cô ra càng xa, cô mới càng an toàn.

Cùng anh không hề có liên quan, cô mới có thể yên lòng.

Anh có thể chấp nhận việc những bức tranh của mình đã bị đốt cháy thành tro bụi, nhưng Giang Nguyệt thì không thể!

Anh sẽ phát điên mất!

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy một loại hoảng sợ cùng lo âu không nên thuộc về anh, lại một lần nữa cuốn tới, ăn mòn tâm tình cùng linh hồn của hắn.

Đã lâu, rất lâu rồi anh mới có cảm giác hoảng sợ như vậy.

“Lý do tôi làm tổn thương em bằng những lời cay nghiệt là bởi vì tôi hy vọng có thể lừa gạt mọi người.” Anh rũ mắt xuống, tự giễu nở nụ cười:

“Nhưng nếu thật sự muốn lừa gạt tất cả mọi người, việc đầu tiên phải làm, chính là lừa gạt chính mình trước.”

Lừa dối bản thân anh rằng anh không yêu cô.

Anh tự dối lòng là mình chán ghét cô, dối lòng không muốn dính dáng gì đến cô, dối lòng mình chỉ là ân nhân của cô, hai người không có gì khác ngoài quan hệ tình nhân.

Nhưng thật lòng làm sao có thể lừa gạt?

Hành vi của anh, đều là dối mình dối người. Toàn bộ đều là dối lòng!

Trong vô số ngày đêm đó, anh đã sớm bị báo ứng, đau đớn làm anh không ngủ được, cả trái tim đều tan rã theo.

“Tôi từng vô số lần cố gắng lý trí, muốn để em ra đi, để em được tự do.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:

“Nhưng trái tim tôi nói cho tôi biết, tôi không muốn, tôi không thể, cũng không thể không yêu em.”

Giống như có một tia sáng nóng rực xuyên thấu, dọc theo ngực Giang Nguyệt, dùng tốc độ cực nhanh theo máu khuếch tán ra toàn thân, đem tin tức này truyền đi mọi nơi.

Dường như tất cả sự không chắc chắn và nghi ngờ, giờ khắc này cuối cùng đã nhận được lời giải đáp.

Anh nói rằng anh không thể không yêu cô.

“Chỉ có chuyện này là tôi không buông tay được, tôi cũng không muốn từ bỏ.” Tiêu Kỳ Nhiên đi tới nắm lấy tay Giang Nguyệt, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô, kéo cô đến gần mình hơn.

“Là lỗi của tôi, là sự kiêu ngạo cùng cố chấp của tôi làm tổn thương em. Tôi sẵn sàng chuộc tội, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ tôi, được không?”

Giang Nguyệt hồi lâu không nói gì, chóp mũi hơi chua xót, cơ hồ rất cường ngạnh rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trống rỗng, làm cho sắc mặt hắn trở nên căng thẳng.

“Yêu một người, là như vậy sao?”

Giang Nguyệt cắn môi một cái, suy nghĩ về câu nói của hắn: “Hoặc là nói, đối xử với nhau theo cách mà anh đã làm, đó chính là yêu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play