Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Con trai trưởng của Tiêu gia, từ khi sinh ra đã vạch sẵn mọi con đường cho tương lai. Từ việc học chuyên ngành gì, đến lĩnh vực sẽ làm sau khi tốt nghiệp, thậm chí cuộc sống trong vài chục năm tới… dĩ nhiên là bao gồm cả hôn nhân, đều đã đi theo một quỹ đạo nhất định.”
“Trên quỹ đạo này, không có lựa chọn nào là học vẽ.”
Giang Nguyệt sửng sốt, không tự chủ được lên tiếng: “Nhưng anh vẫn vẽ rất tốt.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra sự mờ mịt trong ánh mắt của cô, cười nói: “Cũng không phải là tôi không thể vẽ. Nhưng nếu coi vẽ tranh là nghề nghiệp và ước mơ của cả đời mình, vậy thì điều đó là không có khả năng.”
Hắn vuốt ve vỏ bút chì trong ngón tay của mình, mỉm cười im lặng: “Điều đầu tiên tôi làm trái với mong muốn của gia đình trong cuộc đời này. Đó là cố gắng học vẽ ở trường trung học, lén lút chạy ra ngoài để tham gia các lớp học vẽ. Còn giấu hàng trăm bức tranh đã vẽ dưới gầm giường. Giáo viên lúc đó cũng hỏi tôi, có thể làm thành một bộ sưu tập tranh để ông ấy bán không?”
Có thể thấy được Tiêu Kỳ Nhiên có một khao khát trở thành một họa sĩ, và cũng có khả năng để trở thành một họa sĩ xuất sắc.
Anh đã có đủ trình độ để thực hiện một bộ sưu tập tranh khi còn ở trường trung học. Vì vậy có thể tưởng tượng tiềm năng trở thành họa sĩ của anh trong tương lai lớn đến mức nào.
“Còn những bức tranh kia thì sao? Nó đã được xuất bản rồi?”
“Đốt rồi.”
Giang Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: “... Bị đốt cháy?”
Cô rất khó có thể tưởng tượng rằng mấy trăm bức tranh giống như trong tay mình, thậm chí còn có thể còn đẹp hơn, không phải được làm thành một bộ sưu tập tranh mà lại biến thành tro bụi trong ngọn lửa.
“Đúng vậy, nó bị đốt rồi. Một ngày nọ, dì giúp việc đã thấy và giao cho mẹ tôi.”
Khi Tiêu Kỳ Nhiên nhắc tới những chuyện này, vẻ mặt của hắn rất tùy ý: “Cha mẹ tôi cảnh cáo tôi rằng nếu tôi lại có bất kỳ suy nghĩ nào không nên có, sẽ phá hủy phòng tranh của giáo viên tôi.”
Đó rõ ràng là ước mơ và sở thích thuần túy nhất khi hắn còn trẻ, nhưng nó đã bị dập tắt bởi sự ép buộc. Giang Nguyệt nghe xong cảm thấy buồn mà thở dài.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy sự tiếc hận trên gương mặt Giang Nguyệt, nhịn không được cười lên thành tiếng:
“Thật ra những bức tranh đó bị đốt cũng không sao cả. Nhưng giáo viên của tôi là người khai sáng cho các bức tranh của tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của thầy ấy.”
Đó là người thầy của hắn, một người không nên bị đối xử bất công chỉ vì bản thân hắn, thầy ấy còn có cuộc sống nghệ thuật của riêng thầy ấy.
“Từ đó trở đi, tôi liền biết cuộc sống của tôi cũng không phải do tôi quyết định.”
Tiêu Kỳ Nhiên lại muốn hút thuốc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nguyệt, tay hắn dừng lại giữa chừng, đặt nó trở về bên người:
“Con đường tương lai của tôi, mỗi một bước, mỗi một bước đều đã được lên kế hoạch hoàn mỹ và chính xác. Nó sẽ không thể thay đổi hoặc ảnh hưởng bởi ý muốn của tôi. Và tôi cũng không cách nào thoát khỏi loại giam cầm này, trừ khi…”
“Trừ khi?”
Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng: “Trừ khi tôi trở thành một người mạnh mẽ hơn.”
Một câu nói ngắn gọn lại làm cho Giang Nguyệt cảm thấy thể xác và tinh thần run lên, ngay cả sống lưng cũng run nhẹ.
Trở thành một người mạnh mẽ hơn?
“Tôi thu hồi đánh giá vừa rồi.” Một lúc sau, Giang Nguyệt mới chậm rãi nói:
“Thật ra tôi cảm thấy bức tranh của anh vẽ rất đẹp, giống như thầy của anh đã nói, trình độ của anh có thể trở thành họa sĩ rồi.”
Chuyện có thể trở thành họa sĩ hay không, hiện nay đối với Tiêu Kỳ Nhiên đã gần ba mươi tuổi mà nói, đã không quan trọng như vậy nữa.
Hắn chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là học tài chính, học kinh doanh, học cách tiếp quản Tiêu gia từ trong tay Tiêu Viễn Phong, làm cho con tàu thương mại khổng lồ này có thể vận hành vững vàng và lâu dài hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT