Giang Nguyệt hỏi: “Đây là ân tình lớn hay ân tình nhỏ?”

Đây là mượn câu hỏi khi nãy của Thịnh Sóc Thành mà cố ý trêu chọc ông.

Thịnh Sóc Thành nghe ra được ý tứ này của cô gái trẻ, nhịn không được cười một trận to, nói: “Coi như là tình bạn của tôi và cô đi.”

Giang Nguyệt làm bộ như bừng tỉnh: “Vậy tôi và ngài, coi như là bạn bè lâu năm rồi.”

Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, giữa chừng Thịnh Sóc Thành nhìn điện thoại di động, sắc mặc bình tĩnh, hỏi cô một câu: “Tôi có một người bạn muốn đến đây ăn cơm, cô có phiền không?”

Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, cũng chỉ xem đó là người quen biết của Thịnh tổng ở Hoa Thành này, gặp mặt một lần nếu thấy có chút không tiện, lát nữa tìm cớ rời đi là được.

Ai ngờ khi cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc bước vào.

Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, hoảng hốt vài giây, cho rằng mình nhìn lầm: “Kiều… Bác sĩ Kiều?”

Kiều Cẩn Nhuận vẫy vẫy tay, khẽ cười với cô: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”

“Đương nhiên là không có.” Giang Nguyệt chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.

Kiều Cẩn Nhuận đi vào, đóng cửa lại.

Thịnh Sóc Thành chú ý đến vẻ ngạc nhiên trong mắt Giang Nguyệt, cười nói: “Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt, có nhờ bác sĩ Kiều hỗ trợ làm tiểu phẫu, lúc tán gẫu vừa lúc nhắc đến cô, nói là có quen biết.”

“Vừa hay trong khoảng thời gian này tôi dự kiến sẽ đến Hoa Thành, cho nên bác sĩ Kiều cũng đi theo tôi đến đây.”

Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Tuổi cao rồi, gan cũng có chút tổn thương.” Thịnh Sóc Thành chỉ vào cơ thể mình, lại quay sang hài lòng gật đầu với Kiều Cẩn Nhuận: “Cũng may bác sĩ Kiều còn trẻ mà năng lực rất tốt, phẫu thuật cũng rất chuyên nghiệp.”

“Nếu ngài biết tuổi tác của mình đã lớn, vậy thì bình thường nên ít uống rượu một chút.” Giang Nguyệt giống như là theo bản năng mở miệng dặn dò, trong giọng nói cũng là quan tâm nhiều hơn trách cứ.

Giọng điệu cùng thần thái của cô là xuất phát từ nội tâm, Thịnh Sóc Thành giật mình nhưng sau đó liền thản nhiên nở nụ cười.

Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ thân mật của cha mẹ.

Chỉ tiếc A Chỉ để lại cho ông không phải là một đứa con gái, mà là một đứa con trai khiến ông không yên lòng, suốt ngày chỉ biết ở nước ngoài đua xe.

Thịnh Sóc Thành nghĩ đã đến lúc thúc giục đứa con này trở về.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Thịnh Sóc Thành lấy lý do mệt mỏi, rời đi trước một bước, để lại Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt uống trà trò chuyện.

Kiều Cẩn Nhuận phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt vẫn ôn nhu như trước: “Gần đây cảm giác thế nào.”

“Vẫn ổn.”

“Tôi là bác sĩ, tôi không thích bệnh nhân nói dối.”

Thấy bản thân không giấu được, Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, gần đây tôi có chút áp lực.”

“Có chút áp lực mà đến mức công bố bệnh tình với công chúng?” Kiều Cẩn Nhuận nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu, “Cô có biết hay không, về mặt tâm lý học, hành vi này của cô không khác gì tự hủy cả.”

Càng có vấn đề về tâm lý, càng muốn coi tất cả những điều này là vết sẹo xấu hổ khi gặp người khác, chỉ mong có thể giấu được càng sâu càng tốt.

Một khi lựa chọn tự nguyện công khai, điều đó có nghĩa là tâm lý của bệnh nhân xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn, hành vi này cũng là một tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài.

“Bác sĩ Kiều, tôi thực sự không sao…”

“Giang Nguyệt, lúc trước tôi đã nói với cô.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, thở một hơi thật dài: “Một khi có vấn đề gì, điều đầu tiên chính là phải liên lạc với tôi.”

“Là cô không tin tôi, hay là cảm thấy tôi không xứng để cô ỷ lại?”

Giang Nguyệt giật mình.

Lời giải thích nghẹn trong cổ họng không thể thoát ra được.

Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục nói: “Cho dù cô cảm thấy tôi không xứng đáng để cô dựa vào, vậy còn có người đại diện của cô, trợ lý của cô, chẳng lẽ cô không để họ ở trong lòng sao?”

Giọng điệu của Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi lạnh lùng như vậy: “Tâm tính của cô như vậy, tôi không thể hiểu được, cô là đơn giản cho rằng làm như vậy sẽ không gây phiền phức cho bọn họ, nhưng thực chất ngược lại, những suy nghĩ đó của cô chính là khiến cho họ cảm thấy rắc rối hơn, khó đối phó hơn.”

Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: “Tôi sai rồi.”

Lúc Giang Nguyệt nói lời này, giống như một đứa nhỏ đập vỡ kính mà không biết làm sao, rụt rè đợi sự trách phạt từ người lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play