Kiều Cẩn Nhuận hít một hơi sâu, anh biết bản thân đã nhất thời nóng giận, rót cho Giang Nguyệt một ly nước nóng: “Tôi không trách cứ cô, tôi chỉ là nhất thời kích động, đừng để trong lòng.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “... Không, tôi biết đó là vấn đề của tôi.”
Cô im lặng một hồi rồi giải thích: “Một thời gian trước, mẹ tôi gọi cho tôi, nói rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Nhưng tôi chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với bà ấy.”
Kiều Cẩn Nhuận lắng nghe.
“Tôi không biết tin tức này lọt ra ngoài như thế nào, tôi cũng không biết có bao nhiêu người biết chuyện này, anh biết tôi là diễn viên, nghề của chúng tôi để ý nhất chính là danh tiếng và danh dự, nếu có một chút bôi nhọ, khẳng định là gây ra ảnh hưởng lớn vô cùng.”
“Nếu tôi không tự mình thẳng thắn nói ra, nếu mượn miệng của người khác để phơi bày chuyện này, điều đó sẽ gây ra tác động tiêu cực với tôi lớn hơn. Thay vì đặt nhược điểm của chính mình vào tay người khác, đến lúc bị phơi bày lại luống cuống không thể xử lý, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.”
“Có lẽ công chúng sẽ nhớ đến sự thẳng thắn của tôi, ít nhất còn giành cho tôi một ít thiện cảm.”
Đó là tất cả những gì Giang Nguyệt suy nghĩ.
Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận trầm tư một lát rồi gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cô.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại không có ý định tiếp tục trở thành diễn viên?”
“Tại sao cô có ý định không tiếp tục làm diễn viên nữa?”
Đối mặt với câu hỏi này của Kiều Cẩn Nhuận, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là sửng sốt, tiếp theo là cười:
“Thế nào, bây giờ bác sĩ Kiều là fan của tôi, lo lắng sau này không có phim xem hả?”
Kiều Cẩn Nhuận mặt không thay đổi nhìn cô.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ.” Giang Nguyệt không dám tiếp tục chọc ghẹo anh ta, giọng nói nhẹ nhàng, “Đâu phải không làm diễn viên nữa, bây giờ tôi chỉ chuyển sang làm diễn viên kịch nói mà thôi.” .
Ngôn Tình Trọng SinhCô nói xong còn lấy điện thoại ra cho anh ta xem ảnh mình diễn kịch: “Anh xem này, đây là ảnh tôi diễn kịch trước đó, nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho anh mấy vé, mời anh đến xem tôi diễn.”
“Hôm nay tôi đã xem rồi.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Nhờ phúc của Thịnh tổng, tôi đã xem vở diễn “Xuyên đường phong”.
Giang Nguyệt nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng ở đây à?”
“Ừ, tôi ngồi ở hàng ghế sau, tuy nhiên cảm giác rất tốt.” Anh ta đánh giá rất trung thực: “Đó là màn trình diễn mà một diễn viên giỏi nên có.”
Từ khi chuyển nghề làm diễn viên kịch nói đến nay, Giang Nguyệt nghe không ít lời khen ngợi, nhưng khi nghe tận tai những lời khen của Kiều Cẩn Nhuận, cô cảm thấy vui nói không nên lời.
“Cảm ơn.”
Đôi mắt cô sáng ngời: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để tạo ra một trải nghiệm xem tốt hơn cho tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng sẽ nỗ lực hơn để học cách trở thành một diễn viên kịch nói xuất sắc”.
Rõ ràng tình yêu dành cho diễn xuất của Giang Nguyệt không hề giảm bớt.
…
Ra khỏi khách sạn, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận định ở lại Hoa Thành bao lâu.
Kiều Cẩn Nhuận nói nửa tháng tới đều ở Hoa Thành, có thể còn lâu hơn.
“Ở lâu vậy sao?”
Kiều Cẩn Nhuận cười hỏi: “Sao thế, chê tôi ở lại lâu quá à?”
“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận, “Chỉ là lúc trước anh tương đối bận rộn, không nghĩ tới anh có thể ở đây lâu như vậy.”
“Tổng giám đốc Thịnh vừa mới phẫu thuật, trước mắt cần theo dõi quan sát, tôi là bác sĩ điều trị chính nên cần chú ý tình trạng phục hồi của ông ấy để sẵn sàng tiến hành đợt điều trị tiếp theo.”
Giang Nguyệt gật đầu như hiểu ý, còn nói đùa: “Bác sĩ Kiều luôn có trách nhiệm như vậy.”
“Còn phải xem đối phương là ai.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh trả lời.
Khi đưa Giang Nguyệt tới dưới chung cư, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô chuyện đính hôn trước đó, Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Kiều Cẩn Nhuận bật cười: “Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng cũng có sẽ chú ý đến tin tức.”
Đặc biệt là về cô.