Tĩnh Nghi nghẹn một tiếng, cảm giác mình nói sai lời, ấp úng nói: “Chính là… anh ta vốn cảm thấy chị là dựa vào quan hệ tiến thân, hiện tại tìm Thịnh tổng ra mặt gây áp lực, anh ta sẽ cảm thấy chị thậm chí còn có mối quan hệ nhiều hơn những gì anh ta nghĩ…”
Giang Nguyệt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Cho dù là dựa vào quan hệ người nhà, cũng phải xem dựa vào ai.”
Lúc trước người phụ trách cho rằng Giang Nguyệt dựa vào Đỗ Thời Minh, tự nhiên cũng có chút khinh thường cô. Nhưng hiện tại, người ra mặt chính là Thịnh Sóc Thành, cho dù anh ta vẫn khinh thường cô như trước, ít nhiều cũng phải cân nhắc nặng nhẹ.
Một số người không thể xúc phạm.
Tĩnh Nghi mơ mơ hồ hồ không hiểu hết: “Nhưng nếu nói như vậy, không phải trong lòng sẽ càng có ý kiến với chị sao?”
Giang Nguyệt im lặng nở nụ cười: “Cho dù chị không làm như vậy, anh ta cũng sẽ không thay đổi cách nhìn với chị, cho dù chị có cố gắng ở trong đoàn kịch nghiêm túc hơn nữa, anh ta cũng sẽ không vừa mắt với chị.”
Định kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn.
“Thay vì như thế, chi bằng tìm một cách an ổn nhất, để cho mỗi ngày sau anh ta đều phải dè chừng với chị.”
Cô nói xong, ngón tay thon dài khẽ gõ đầu Tĩnh Nghi: “Em phải còn nhiều thứ phải học lắm.”
Tĩnh Nghi nhìn Giang Nguyệt trước mắt, tuy rằng không hiểu vì sao cô lại vì chút chuyện nhỏ này mà mời Thịnh tổng ra mặt, nhưng nhìn thấy thần sắc trong mắt cô, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Chỉ cần Giang Nguyệt vẫn còn tinh thần tranh giành như vậy là tốt rồi.
Đình chỉ diễn kịch bị hủy bỏ, Giang Nguyệt thuận lợi tiếp tục trở về đoàn kịch, người phụ trách kia không dám biểu hiện nửa điểm kiêu ngạo trước mặt Giang Nguyệt nữa, ngược lại thậm chí còn ân cần hỏi han hơn trước một chút.
Đối với sự tương phản rõ ràng của người phụ trách, Giang Nguyệt chỉ cười không nói.
Đến ngày diễn “Xuyên Đường Phong”, Giang Nguyệt ở phía sau màn sân khấu nhìn thấy Thịnh tổng ngồi ở hàng đầu tiên, điều này nằm trong dự liệu của cô.
Mấy ngày nay cô vẫn thường xuyên luyện tập chăm chỉ, chính là vì có thể đem buổi biểu diễn hôm nay thể hiện hoàn mỹ nhất.
Trời không phụ lòng người chăm chỉ, lúc cô cúi đầu cảm ơn, sau khi ngẩng lên vừa vặn nhìn thấy Thịnh tổng ở dưới đài nhìn cô, trong đôi mắt tràn ngập sự thông thái, nở nụ cười tán thành dành cho cô.
Giang Nguyệt cũng nở nụ cười đáp lại.
Lúc kết thúc, Trương Nghị đến đón Giang Nguyệt, nói là Thịnh tổng hiếm khi có dịp đến đây một chuyến, muốn cùng cô ăn một bữa cơm.
Đến khách sạn, Giang Nguyệt đã không còn khẩn trương cẩn thận như trước nữa, ngược lại càng trấn định tự nhiên, lúc ngồi xuống còn chào hỏi với Thịnh tổng.
Tán gẫu vài câu về buổi biểu diễn hôm nay, Thịnh Sóc Thành bắt đầu chủ đề, “Giang Nguyệt, có một câu nói rất hay, giết gà dùng dao mổ trâu.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên, mặt mày rất thoải mái, cười hỏi cô: “Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của người dưới, cô còn muốn tôi ra tay, có phải là có chút lãng phí hay không?”
“Lúc trước bảo cô để tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô thì cô tỏ ý không vui. Bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy lại mượn uy danh của tôi, đây là có ý gì?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Sóc Thành một cái, nhận ra trong mắt ông không hề có sự tức giận nào, cô nở một nụ cười tinh nghịch:
“Ân tình lớn thì tôi không có khả năng để trả. Nhưng ân tình nhỏ như vậy có thể không cần trả đúng không?”
“Cô cũng có thật nhiều ý đồ.” Thịnh Sóc Thành nhướng mày, cười ha ha: “Nếu tôi cứ nhất quyết so đo chuyện nhỏ nhặt này với cô, cô nên ứng đối như thế nào đây?”
Giang Nguyệt thốt lên: “Vậy so đo thôi, tôi không mất một miếng thịt nào, nhưng ngài nên suy nghĩ kĩ, như vậy có tổn hại thanh danh của ngài hay không.”
Thịnh Sóc Thành bị cô chọc đến dở khóc dở cười: “Thật đúng là không có biện pháp với cô.”
Từ trước đến nay Giang Nguyệt tiến lùi có chừng mực, mức độ trong tay cũng vừa vặn, không coi ông là chỗ dựa vững chắc, càng giống như ở trước mặt ông mà làm nũng.
Rất có chừng mực.
Lúc ăn cơm, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nhắc tới chuyện lần trước cô livestream, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
“Không có ảnh hưởng quá lớn, tôi không chế rất tốt.”
“Có cần tôi tìm bác sĩ xem giúp cô không?” Thịnh Sóc Thành hỏi.
Giang Nguyệt nâng ly từ chối: “Không cần, chỉ là chút chướng ngại tâm lý, trong lòng nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì, khiến ngài phải lo lắng rồi.”
Thấy cô rõ ràng không muốn nói nhiều, Thịnh Sóc Thành rũ mắt nhìn cô, trong lời nói có ám chỉ ý tứ: “Cô gái nhỏ, tâm bệnh là khó chữa nhất.”
Giang Nguyệt cười: “Tâm bệnh cũng cần phải dụng tâm để chữa, người bên ngoài không giúp được.”
Căn bệnh của cô bắt nguồn từ đâu, trong lòng cô hiểu rõ, tất nhiên cũng không cần người khác nhiều lời.
Thấy cô đã tự có tính toán, Thịnh Sóc Thành cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một câu, sau này nếu cần, có thể đến tìm ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT