Ba mẹ của Nha Nha - bạn thân nhất của cậu bé ở nhà trẻ hay cãi nhau, luôn không về nhà.
Cũng chính vì lý do đó, bọn họ trở thành những người bạn tốt.
Nha Nha lén nói với cậu bé là ba mẹ không cần cậu nhóc, đều muốn rời bỏ cậu nhóc.
Cậu bé lén lút nói với Nha Nha rằng cậu bé chỉ có ba, nhưng ba làm việc ở nơi rất xa, đã lâu rồi cậu bé không gặp ba.
Sau đó một ngày Nha Nha đột nhiên biến mất.
Cô giáo nói ba mẹ của Nha Nha ly hôn, Nha Nha đi đến nơi rất xa, sẽ không đi học ở đây nữa.
Cậu bé buồn bã rất lâu, còn sinh bệnh.
Bây giờ… Ba và ba nhỏ của cậu bé cũng không cần cậu bé nữa.
Tất cả bọn họ đều muốn rời bỏ cậu bé.
Bọn họ cũng sắp ly hôn rồi.
Cậu bé cũng sẽ đi đến nơi rất xa sao?
Nhưng cậu bé không muốn bọn họ rời đi, không muốn đi đến nơi rất xa, cậu bé rất sợ hãi.
Phó Dư Hoài đứng đó nhìn nhóc con rồi lại nhìn Trình Tri Lạc, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy bó tay hết cách như vậy.
Đương nhiên Trình Tri Lạc không có khả năng gửi gắm nhiệm vụ dỗ trẻ con vào lão già nhàm chán này, cậu vội vàng ôm lấy nhóc con đang chỉ đeo một đôi tất giẫm lên cầu thang lạnh lẽo, ôm cậu bé lên sô pha.
Bệnh còn chưa khỏi, cũng đừng lại nặng thêm.
Nhóc con khóc nấc, nước mắt cũng thấm ướt một mảng nhỏ màu sậm trên quần áo của cậu bé.
Phó Dư Hoài khúm núm cầm lấy mấy tờ giấy nhỏ đứng một bên đợi lệnh, hoàn toàn không còn bình tĩnh như bình thường nữa.
Trình Tri Lạc vội vàng rút khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho nhóc con trong lòng.
Nước mắt trên mặt cậu bé rất nặng, lông mi dài bị nước mắt dính vào nhau, còn sốt, đáng thương không chịu được.
Trình Tri Lạc vừa lau nước mắt cho nhóc con, vừa trao đổi ánh mắt với Phó Dư Hoài.
—— Làm sao bây giờ?
—— Dỗ hả.
—— Tôi ăn nói vụng về… Sợ phản tác dụng.
—— Có phải là đàn ông không? Có phải là đàn ông không?
Phó Dư Hoài: “…”
Phó Dư Hoài đặt giấy rút đến nơi Trình Tri Lạc có thể lấy được, ngồi xổm xuống dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nóng ẩm của Phó Hạ, đáy lòng nhanh chóng tổ chức từ ngữ an ủi. #𝖙y𝖙novel.com
Được Trình Tri Lạc vỗ lưng lau nước mắt một lúc nên cảm xúc của Phó Hạ cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Thấy động tác này của Phó Dư Hoài, Phó Hạ dựa sát vào ngực Trình Tri Lạc, bàn tay nhỏ bé túm lấy áo trước ngực cậu, con ngươi như quả nho đen đã được rửa sạch khao khát nhìn cậu chằm chằm, giọng nói ngập ngừng, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Hai người không ly hôn có được không.”
Hai người còn chưa đăng ký kết hôn: “…”
Rất dễ nhận thấy —— Nhóc con hiểu sai ý của bọn họ.
Nhưng cũng tám chín phần, bọn họ quả thật gần như tan vỡ.
Phó Dư Hoài nhìn Trình Tri Lạc như xin giúp đỡ, bởi vì ngồi xổm xuống nên phải ngước nhìn, một tay còn lại khoác lên bên cạnh chân của Trình Tri Lạc, giống như con chó khổng lồ làm nũng cầu xin gì đó.
Không thể không nói —— Khuôn mặt này của Phó Dư Hoài rất có tính mê hoặc, nhất là cặp mắt hoa anh đào nhìn cái gì cũng vô cùng thâm tình.
Trình Tri Lạc hiểu ý của anh.
Anh hy vọng cậu suy nghĩ lại một chút về thỏa thuận hôn nhân này.
Nếu như cậu dứt khoát kiên quyết rời đi thì sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với Phó Hạ.
Phó Hạ còn quá nhỏ tuổi, vốn không có cách nào hiểu được khúc mắc của người lớn bọn họ, chỉ biết gia đình đột nhiên trở nên hoàn chỉnh lại sắp tan vỡ.
Cậu nhớ rõ trong sách từng viết một câu độc thoại hồi ức nội tâm của nhân vật phản diện Phó Hạ ——
Lúc khoảng ba tuổi còn chưa qua sinh nhật bốn tuổi, bảo mẫu đột nhiên nói cho cậu bé biết ba nhỏ sắp tới sẽ sống cùng cậu bé, đến lúc đó cậu sẽ ăn cơm cùng cậu bé, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa… Năm đó ba cũng sắp về nước.
Khi đó cậu bé không biết xuất thân của bản thân, chỉ biết ba nhỏ là chồng của ba, bọn họ đều là người thân nhất của mình.
Cậu bé mong chờ rất lâu, mong chờ một ngôi nhà đầy đủ, tràn ngập tình yêu gia đình.
Không ngờ đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng mới.
Trình Tri Lạc ôm cục bột nhỏ yếu ớt trong lòng, cậu thật sự có hơi mềm lòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Rõ ràng chỉ bị gọi một tiếng ba nhỏ một cách mềm mại mà thôi, sao lại bị “vướng” ở đây thế chứ…
Phó Dư Hoài nhìn ra sự đấu tranh dưới đáy mắt của Trình Tri Lạc, nhưng cũng không thúc giục gì.
Anh là một nhà kinh doanh đạt tiêu chuẩn, biết muốn đạt được một giao dịch thì phải tiến hành từng bước, có đôi khi ép quá ngược lại sẽ phản tác dụng.
Nếu Trình Tri Lạc thật sự không muốn thì anh cũng sẽ không mua nài bán ép, dù sao liên quan đến Hạ Hạ, cũng không thể coi như một cuộc giao dịch đơn giản.
Nhưng… Anh vẫn hy vọng cậu có thể ở lại.
Cuối cùng, Trình Tri Lạc lắp bắp mở miệng dỗ cậu bé thay lão già: “Hạ Hạ, ba nhỏ và… ba không phải muốn… ly hôn.”
Nghe được giọng nói của Trình Tri Lạc, Phó Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, đỉnh đầu mềm mại cọ qua cằm Trình Tri Lạc, cậu bé hít hít mũi, hừ một tiếng nhỏ.
Tảng đá treo trong đáy lòng của Phó Dư Hoài cuối cùng cũng rơi xuống, lúc lấy được hạng mục với đơn vị hàng trăm triệu mà tâm trạng của anh cũng không kích động như bây giờ.
Trình Tri Lạc nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu với Phó Dư Hoài: “Là công việc năm nay… của ba nhỏ… quá bận.”
Phó Dư Hoài nhận được ám chỉ của cậu, lúc này anh thay cậu vì nói lắp không tiện tiếp tục giải thích: “Ba nhỏ nhận một công việc mới, cả năm nay đều phải rời khỏi nhà làm việc ở nơi khác, ba cũng không muốn ba nhỏ đi nơi khác, rời khỏi chúng ta, nhưng ba nhỏ rất thích công việc này. Vừa rồi ba nhỏ dặn dò ba phải ở bên Hạ Hạ nhiều hơn, bảo ba cũng đừng vì công việc mà rời khỏi nhà, để con ở nhà một mình.”
Trình Tri Lạc yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Phó Dư Hoài ở đáy lòng.
Đây còn không phải là rất biết dỗ trẻ con sao.
Phó Hạ nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, lại cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại vừa mới xuống tầng nghe được.
Hình như, hình như cũng không có gì khác với lời ba đã nói…
Thật sự không phải muốn rời bỏ cậu bé sao?
“Ba đã nói dối con lúc nào chưa?” Thấy dáng vẻ ngây ngốc của nhóc con, Phó Dư Hoài lại đưa tay sờ đầu Phó Hạ.
Nhưng bởi vì Phó Hạ nằm trong lòng Trình Tri Lạc, ngón tay không để ý cọ lên cằm của Trình Tri Lạc.
Trình Tri Lạc vô thức muốn tránh né, nhưng không có chỗ trốn.
Phó Hạ chớp chớp mắt.
Ba đúng là chưa từng nói dối cậu bé.
Nói lúc nào về nước thì về nước, nói tặng quà gì thì cách vài ngày cậu bé đã nhận được món quà đó.
Ba sẽ không nói dối cậu bé!
Thật tốt quá, ba và ba nhỏ sẽ không ly hôn, sẽ không rời xa mình.
Cậu bé cũng không cần phải đi đến nơi rất xa.
Trình Tri Lạc thấy cuối cùng cũng đã dỗ được nhóc con, cậu lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói sang chuyện khác: “Đói chưa? Ăn… cơm không?”
Buổi sáng lúc tỉnh dậy bụng của nhóc con đã bắt đầu kêu ùng ục, bây giờ lại khóc một lúc, thể lực tiêu hao không ít, chắc chắn là đói muốn chết.
Phó Hạ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi được dỗ dành xong, Phó Hạ cũng dần nhận ra —— Ba nhỏ lại dịu dàng ôm cậu bé như vậy! Còn lau nước mắt cho cậu bé hỏi cậu bé có đói bụng không nữa!
Có phải ba nhỏ không… không ghét cậu bé hay không?
-
Cơm trưa làm không nhiều lắm, phần cháo trứng muối thịt nạc vừa đủ hai người một lớn một nhỏ, cũng không có phần của Phó Dư Hoài.
Phó Dư Hoài cũng rất thức thời rời đi, chỉ là trước khi rời đi còn sát lại gần kết bạn Wechat với Trình Tri Lạc.
Trước hôm nay anh và cậu liên lạc đều thông qua Từ Kỳ, đơn giản là trước đây anh vẫn cho rằng Trình Tri Lạc là một quả hồng mềm mặc cho người ta tùy tiện cắn xé giống như trong lời đồn, cho cậu đủ thù lao ở nhà chăm con là được, hợp đồng cậu cũng đã xem qua, đồng ý, ký tên.
Sau hôm nay Trình Tri Lạc chính là đối tác hợp tác đầu tiên của anh, là tồn tại cần liên hệ mật thiết, chuyện chương trình giải trí anh cũng phải thương lượng với cậu một chút.
“Tạm biệt ba.” Phó Hạ cầm thìa nhỏ ăn rất vui vẻ, hốc mắt còn có chút hồng, nhưng ánh mắt lại cong thành ánh trăng khuyết.
Đáy lòng Phó Dư Hoài không khỏi mềm nhũn, lại xoa đầu cậu bé.
Tuy rằng Phó Hạ đã gọi anh nhiều tiếng ba như vậy rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được cảm giác làm ba.
Trước đây Phó Hạ đều quá ngoan, quá yên tĩnh, khiến cho anh cảm giác mình giống như chỉ nhận nuôi một động vật nhỏ đáng yêu lanh lợi.
Nhưng hôm nay được yêu cầu, được thỉnh cầu khiến cho anh cảm nhận được sâu sắc phân lượng mình chiếm trong lòng cậu bé.
Nhưng ngay khi Phó Dư Hoài xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Hạ lại gọi anh.
“Ba ơi.”
Phó Dư Hoài nghi ngờ xoay người: “Sao thế?”
“Ba còn chưa nói tạm biệt với ba nhỏ mà.” Phó Hạ chớp mắt nhìn anh.
Trình Tri Lạc một tay cầm thìa, vất vả lắm mới rảnh rỗi lướt điện thoại lại đột nhiên bị điểm danh: “…”
Tầm mắt của Phó Dư Hoài theo bản năng rời sang trái, bốn mắt nhìn nhau với Trình Tri Lạc, khô khan nói: “Tôi… đi xử lý công việc trước.”
Trình Tri Lạc cũng khô khan đáp lại: “Tạm, tạm biệt.”
Phó · Đương sự · Hạ hết sức hài lòng gật đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm.