“Rượu?” Cái đầu nhỏ của Phó Hạ hơi nghiêng, đáy mắt đầy mơ màng.
Cậu bé tuổi còn nhỏ, nhận thức mọi thứ không được nhiều, ở cái tuổi này từ trước đến nay cậu bé cũng chưa từng tiếp xúc đến rượu, đương nhiên không biết rượu trong miệng Phó Dư Hoài là gì.
Nhưng tối qua ba nhỏ đã thực sự nôn ra.
Trước kia cậu bé cũng từng ăn nhầm đồ ôi thiu làm cho bị bệnh nôn mửa nên biết cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Cộng thêm trước đó dì bảo mẫu có nói ba nhỏ bị bệnh rồi…
Nghĩ đến đây, trong mắt Phó Hạ lóe lên đầy sự lo lắng: “Có phải ba nhỏ bị bệnh rất nặng không ạ?”
Trình Tri Lạc trốn ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có chút xúc động.
Rõ ràng chủ nhân của cơ thể này đối xử với cậu bé rất tàn nhẫn, sau khi cậu tiếp quản cơ thể này cũng chỉ có ôm cậu bé ngủ một đêm, nhưng cậu bé lại lo lắng có phải cậu bị bệnh rồi.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy sao thể bị hủy hoại thành một kẻ điên như trong sách…
Trình Tri Lạc không cách nào tưởng tượng được.
Phó Dư Hoài nhìn hết một loạt phản ứng của nhóc con, cũng dần dần nhận ra Phó Hạ còn quá nhỏ tuổi, có lẽ vẫn không biết rượu là gì, cũng không biết đêm qua Trình Tri Lạc đã uống rượu.
Thậm chí Trình Tri Lạc còn uống say xong là nôn nên đã nghĩ rằng cậu bị bệnh…
Phó Dư Hoài lập tức giải thích cho cậu bé: “Rượu… là loại đồ uống dùng lương thực, trái cây đợi chất tinh bột hoặc đường lên men thành cồn.”
“Uống vừa phải sẽ có lợi cho sức khỏe, nhưng uống nhiều cũng sẽ làm tổn hại đến sức khỏe, tối qua ba nhỏ uống quá nhiều nên đã nôn ra.”
“Đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
Phó Hạ cứ nghe như thế, mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng lại nghe cực kỳ nghiêm túc.
Ba, ba thật lợi hại! Hiểu biết thật nhiều thứ!
Đồng thời cậu bé cũng nhẹ thở phào, ba nhỏ không bị bệnh nghiêm trọng là tốt rồi, bị bệnh rất khó chịu.
Bị đôi mắt long lanh của nhóc con nhìn chằm chằm, Phó Dư Hoài hơi mím môi, trên mặt không biểu lộ ra, nhưng trong lòng lại bất an.
Có lẽ là giải thích rõ ràng rồi.
Thật ra anh không giỏi giao tiếp với trẻ con cho lắm…
Kêu anh đẩy ly đổi cốc với mấy lão cáo già trên thương trường anh còn có thể thành thạo, kêu anh chọc cho trẻ con vui thì anh hoàn toàn không biết nên nói thế nào.
Trình Tri Lạc trốn ngoài cửa không thể nghe thêm được nữa, một tay cầm cốc, một tay giơ lên, dùng xương ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người nói chuyện với trẻ con ba tuổi như kiểu của Phó Dư Hoài.
Không hổ là “lão già”, thật là quá vô vị.
Cũng chẳng trách mặc dù anh rất tốt với Phó Hạ, nhưng lại không cách nào bước vào nội tâm của Phó Hạ được, Phó Hạ lại quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thế là bị người khác thừa cơ bắt nạt, đến nỗi mà sau này khi trưởng thành rồi tính cách vừa tự ti vừa bướng bỉnh, cứ tranh giành nữ chính bạch nguyệt quang với nam chính, trở thành nhân vật phản diện trùm cuối.
Trình Tri Lạc không có tư cách chỉ trích Phó Dư Hoài cái gì, suy cho cùng anh cũng đã làm hết khả năng của mình rồi.
Nhưng cậu thật sự có hơi không nhịn được.
Cái gì mà chứa tinh bột, đường, lên men, chứa cồn... không biết còn tưởng đang học lớp hóa hữu cơ nào đó nữa. - eudora [t-y-t]
Thêm số 1 vào trước tuổi của nhóc con chưa hẳn đã có thể nghe hiểu được.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dư Hoài vô thức nói: “Mời vào.”
Anh trở về một mình, trong biệt thự chỉ có ba người họ, ngoại trừ Trình Tri Lạc gõ cửa ra cũng không có ai khác.
Bây giờ anh thật sự rất cần có thêm Trình Tri Lạc đến xoa dịu bầu không khí giữa anh và Phó Hạ.
Tay nắm cửa được nhấn xuống, một bóng người quen thuộc tiến vào.
Qua hành động đóng cửa, Trình Tri Lạc đã nhanh chóng liếc nhìn Phó Hạ đang co người ở đầu giường và Phó Dữ Hoài đang ngồi ở cuối giường, trong lòng khó tránh khỏi có hơi buồn cười.
Kiểu sống chung của hai ba con này… cho dù là người ngoài cũng không đến nỗi như này chứ?
Tầm mắt Phó Dư Hoài rơi vào chiếc cốc chứa hơn một nửa nước trong tay Trình Tri Lạc, lập tức hiểu ra: “Cho Phó Hạ uống à?”
Trình Tri Lạc gật đầu, đi đến bên cạnh Phó Hạ, đưa cốc nước trong tay cho cậu bé.
Phó Hạ có hơi căng thẳng nhìn Trình Tri Lạc, trong hiểu biết của cậu bé, ba nhỏ vẫn còn ghét mình.
Cậu bé hoàn toàn không ngờ cốc nước này vậy mà lại cho mình.
Phó Hạ vô thức liếm đôi môi đang khô khan, vui mừng đưa đôi tay nhận lấy chiếc cốc, ngoan ngoãn nhưng rụt rè nói: “Cảm ơn ba nhỏ.”
Là nước ấm, không phỏng.
Phó Hạ uống ừng ực hết nửa ly nước.
Mùa đông hanh khô, ngủ dậy dễ bị khô miệng, sau khi dậy cậu thấy Phó Hạ hắt hơi nên đã lần theo trí nhớ bật điều hòa trung tâm, phòng điều hòa khô, trông dáng vẻ của nhóc con thật sự rất khát rồi.
Trình Tri Lạc không khỏi mềm lòng, vô thức giơ tay lên vuốt tóc, vuốt xuôi mớ tóc xỉn màu phía trên.
Lần này nhóc con không trốn nữa, chỉ ngây người ngẩng đầu nhìn mình, trên môi vẫn còn vệt nước lăn tăn, đôi chân nhỏ trong chăn vui mừng động đậy.
Giống như một con thú nhỏ chưa từng được vuốt ve bao giờ lần đầu tiên được vuốt ve dịu dàng, bị ngạc nhiên và lưu luyến với cảm giác này.
Phó Dư Hoài ngồi ở cuối giường thu vào trong đáy mắt hết thảy cảnh tượng ấm áp của hai người một lớn một nhỏ này, cảm tình trong lòng đối với cậu chàng nói lắp nhà họ Trình này tăng lên không ít, đồng thời cũng yên tâm hơn, Hạ Hạ chắc sẽ có thể chung sống với cậu rất tốt.
Trong phạm vi khả năng của anh, nếu Trình Tri Lạc còn có nhu cầu gì, anh nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu của cậu.
Trong lúc này, tiếng chuông bỗng vang lên.
Phó Dư Hoài cúi đầu rút điện thoại ra liếc nhìn, biểu cảm trên mặt lạnh đi không ít, không chút khách khí ngắt tiếng chuông điện thoại đang reo lên liên hồi, khi ánh mắt hướng đến Trình Tri Lạc và Phó Hạ thì lại dịu đi, cất điện thoại lại vào túi áo, đứng dậy giải thích: “Phải ra ngoài sắp xếp một số việc.”
Trình Tri Lạc gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Cậu và Phó Dư Hoài vốn dĩ là mối quan hệ thỏa thuận, không quấy rầy nhau, khách sáo nhiều quá sẽ có hơi cố tình, chi bằng tùy ý một chút.
Hơn nữa… bây giờ cơ thể này đổi người rồi, giấy đăng ký kết hôn này cũng không chắc là có thể dễ dàng nhận được.
Phó Hạ cầm chiếc cốc, nhìn Phó Dư Hoài lưu luyến không rời, nhưng lại không làm ầm cũng không làm nũng, mà vô cùng hiểu chuyện nói: “Ba cố lên nhé.”
Phó Dư Hoài thấy thế thì sải bước đến trước giường, bắt chước hành động xoa đầu của Trình Tri Lạc hồi nãy, cũng xoa đầu cậu bé: “Đợi ba xong việc trở về sẽ mang theo quà cho con.”
Hôm nay đến vội vàng, cuối cùng quên mất mang gì cho Phó Hạ.
Mặc dù anh không giỏi sống chung với một đứa nhóc, nhưng mấy mánh khóe dỗ dành trẻ con cơ bản này vẫn biết một chút.
Phó Hạ vui mừng khôn xiết gật đầu, nhưng chợt nhớ đến chiếc đồng hồ điện tử ba tặng cho mình hồi Tết Nguyên Đán, động đậy đôi chân nhỏ trong chăn không yên.
Cậu bé đúng là một đứa trẻ hư, làm hỏng quà ba tặng cho nhóc xong còn giấu giếm, sau đó lại tiếp tục nhận quà mới của ba.
Nhưng cậu bé thực sự sợ ba ghét mình hơn…
Dì bảo mẫu nói rằng đây gọi là lời nói dối thiện ý, không sao, có nhiều chuyện nên giấu trong lòng sẽ tốt hơn, nói cho ba biết sẽ làm ba buồn phiền thêm thôi.
Phó Dư Hoài không để ý đến tâm tư nhỏ này của nhóc con, ánh mắt hướng về Trình Tri Lạc đang bị mình “chen chúc” sang một bên, sau khi hai mắt chạm nhau thì khẽ gật đầu coi như lời chào.
Trình Tri Lạc đi theo sau Phó Dư Hoài ra ngoài cửa phòng ngủ.
Cậu cũng không theo kịp bước chân của Phó Dư Hoài, mà cứ giữ khoảng cách nửa mét với anh.
“Anh… anh Phó.” Lúc đến cầu thang, cuối cùng Trình Tri Lạc gọi anh dừng lại sau khi đã soạn xong lời trong bụng.
Phó Dư Hoài dừng chân, ánh mắt hướng lên người cậu.
Anh đã sớm biết có một chiếc đuôi nhỏ đi theo sau mình, lúc rẽ xuống lầu còn liếc nhìn chiếc đuôi nhỏ, nhưng tầm mắt của cậu lại nhanh chóng rời đi như bị phỏng, không dám đối diện với mình, không biết trong lòng ẩn giấu điều gì, Phó Dư Hoài cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Nhưng nếu cuối cùng người ta đã chủ động gọi anh, anh cũng không ngại làm dịu sự lúng túng…
Nhân lúc trước khi Trình Tri Lạc cất tiếng thêm lần nữa, Phó Dư Hoài chủ động nói: “Giữa chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Vốn chỉ là quan hệ thỏa thuận, cứ coi như công việc đến sống chung là được rồi.
Lông mi Trình Tri Lạc run lên: “Hôn ước… của chúng ta, có, có thể… hủy bỏ không?”
Cậu suy nghĩ rất lâu về mớ hỗn loạn nguyên chủ hiện tại đã để lại cho cậu…
Một là ký show thiếu nhi, để không phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, cậu cũng không thể không tham gia, cùng lắm là buông xuôi tới đâu thì tới, còn bao ăn bao ở nữa, chỉ cần không đền tiền là được. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai là hợp đồng kết hôn với Phó Dư Hoài, cậu đã thành công tránh được cốt truyện nuôi dưỡng lệch lạc đắc tội nhóc con phản diện, ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
Cuộc liên hôn này là âm mưu của nhà họ Trình, nguyên chủ vẫn luôn hy vọng qua cuộc liên hôn này có thể chứng minh mình có cống hiến cho nhà họ Trình, mưu toan có được sự ưu ái của người nhà họ Trình, đánh bại thiếu gia thật đó, đúng thật là ngu ngốc hết sức.
Bên người nhà họ Trình hủy hôn ước sẽ có thể hơi phiền phức, nhưng nếu như thương lượng được với Phó Dư Hoài nói là bên anh hủy bỏ hôn ước, người nhà họ Trình cũng không có cách nào động chạm đến chỗ Phó Dư Hoài được.
Cơ thể khỏe mạnh này ngoại trừ có hơi nói lắp thì không có tật gì khác, cùng lắm là sau khi kết thúc show thiếu nhi đổi sang thành phố nhỏ khác xa một chút mở đầu cuộc sống mới, có tay có chân, cũng sẽ không đến nỗi đói đến chết.
Kiếp trước cậu bị bệnh tật ràng buộc cả một đời, kiếp này cậu muộn tự do tự tại.
Nói xong, Trình Tri Lạc tranh thủ nói thêm một câu: “Nhà họ Trình… mấy thứ đó, không cần… quan tâm đến họ.”
Cho dù giờ địa vị nhà họ Phó khó xử, Phó Dư Hoài phải liên hôn với nhà họ Trình, nhưng cậu biết Phó Dư Hoài chưa từng để nhà họ Trình trong mắt.
Cuộc hôn nhân này là âm mưu của người nắm quyền nhà họ Phó hiện giờ - anh trai của Phó Dư Hoài, sợ anh về nước tính kế nhà họ Phó.
Phó Dư Hoài không từ chối một là vì để bọn họ lơ là cảnh giác, hai là đúng lúc để quả hồng mềm trong tình tình huống khó xử là Trình Tri Lạc này bầu bạn với Phó Hạ.
Nhà họ Trình tự cho rằng nhặt được của hời, nhưng kết cục trong sách hoàn toàn không tốt.
“Tại sao?” Phó Dư Hoài hơi cau mày.
Anh vốn nghĩ Trình Tri Lạc có chuyện cần nhờ anh, không ngờ lại là xóa bỏ hôn ước.
“Tôi biết hôn ước giữa anh và tôi là vì tìm cho Hạ Hạ một người bầu bạn, nhưng thời gian gần đây tôi mới ký một hợp đồng một chương trình giải trí, có thể sẽ phải quay hình bên ngoài gần một năm, không cách nào bầu bạn với Hạ Hạ, nếu được, anh hãy đổi người khác đi.”
Trình Tri Lạc lắp ba lắp bắp nói xong câu dài này, chợt thấy cả người đều thăng hoa.
Phó Dư Hoài hơi đứng hình, không ngờ Trình Tri Lạc sẽ nói ra mấy lời này.
Trong ấn tượng của anh, Trình Tri Lạc là một người hơi vụng về, vô cùng dễ nắm thóp, bị người khác chèn ép bắt nạt như vậy, sau khi liên hôn với mình còn chạy đi uống rượu giải sầu, nỗi buồn đều viết rõ trên mặt, một chút khôn ngoan cũng không có.
Giờ thì xem ra… phát hiện không ít điều bất ngờ.
Nhưng lời Trình Tri Lạc nói thật sự chân thành.
Anh muốn thuận nước đẩy thuyền để cậu bầu bạn với Hạ Hạ trên danh nghĩa ba nhỏ, nếu cậu cần phải quay hình ở ngoài dài hạn…
Phó Dư Hoài trầm tư trong giây lát: “Hạ Hạ sống chung với cậu rất ổn, thằng bé chắc chắn cũng không mong cầu rời đi, có thể hủy bỏ chương trình đó không? Tôi có thể thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho cậu, cậu cần tài nguyên gì tôi cũng có thể…” Giúp cậu.
Trình Tri Lạc cắt lời anh: “Anh Phó, tôi, tôi rất muốn tham gia… chương trình này.”
Đương nhiên cậu không muốn tham gia chương trình tạp kỹ này.
Nhưng so với liên hôn, cậu bằng lòng đầu xuôi đuôi lọt tham gia chương trình này hơn, vả lại cậu cũng không muốn mắc nợ Phó Dư Hoài, khoản tiền bồi thường không phải con số nhỏ.
Trình Tri Lạc nói tiếp: “Mà, so với việc… tôi rời đi, Hạ Hạ… không hy vọng… lúc nào cũng thấy… anh rời đi hơn, anh mới… nên bầu bạn, với thằng bé.”
Phó Dư Hoài hơi hé miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Anh thực sự đuối lý, anh cứ nghĩ tìm đại cho Hạ Hạ một người ba nhỏ có thể bầu bạn với cậu bé, để cậu bé ít nhất có một gia đình trọn vẹn, nhưng anh quên mất trong cuộc sống của Hạ Hạ, anh cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.
“Hức…” Lúc này, một tiếng khóc đang cố gắng kìm nén nhưng lại sắp tuôn trào đột nhiên vang lên phía sau hai người, thẳng thừng cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
Hai người vô thức tìm kiếm âm thanh phát ra từ phía cầu thang.
Nhóc con chỉ mang vớ và đồ ngủ không biết đã ở đó từ lúc nào, đã nghe bao nhiêu lời nói chuyện của họ.
Viền mắt nhóc con đỏ bừng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt nhỏ, khóc nấc lên từng hồi, sau khi đối diện với họ càng khóc dữ dội hơn.
Mặc dù nghe không hiểu lắm.
Nhưng… hình như họ đều không cần nhóc.