Phó Hạ ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn cầm thìa nhỏ, thổi nguội từng ngụm từng ngụm cháo, thỉnh thoảng lén liếc Trình Tri Lạc ngồi bên cạnh mình một cái.
Ngon quá đi mất!
Sau khi bảo mẫu rời đi, cậu bé chưa từng ăn qua thức ăn nóng.
Cũng may sức ăn của trẻ con nhỏ, ở nhà vơ vét chút đồ ăn đồ uống cũng không xảy ra chuyện gì lớn, nước trong máy lọc nước tự động cũng đủ.
Sau khi ý thức được “Ba nhỏ có thể không chán ghét cậu bé như vậy”, Phó Hạ càng thêm nghiêm khắc yêu cầu mình —— Nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện hơn mới được!
Lúc ăn cơm một tay phải đỡ bát, không thể phát ra tiếng ồn, thức ăn phải ăn sạch sẽ, không thể làm đổ lên trên bàn.
Không biết sau khi cậu bé ngoan ngoãn ăn hết cháo ba nhỏ có khen cậu bé không…
Nghĩ tới đây, Phó Hạ kích động lắc chân nhỏ, lại nhét một ngụm cháo lớn vào miệng.
Trình Tri Lạc không hề hay biết suy nghĩ trong lòng của cậu bé lúc này, cậu đang thờ ơ múc một thìa cháo bên cạnh bát để nguội, ánh mắt vẫn dán trên màn hình điện thoại.
Buổi sáng thức dậy đến bây giờ đã xảy ra một loạt chuyện thật sự khiến cho cậu có hơi bất ngờ không kịp đề phòng, đầu tiên là đấu võ mồm với người quản lý ngu ngốc bị Phó Dư Hoài nghe thấy, sau đó lại lo lắng rất lâu sợ bại lộ chuyện bản thân tối hôm qua uống say mắng nhóc con, sau đó thương lượng hủy bỏ thỏa thuận hôn nhân với Phó Dư Hoài rồi bị nhóc con hiểu lầm nên phải dỗ rất lâu.
Cuối cùng tất cả đều đã qua, có thể thở phào một hơi.
Tuy đồng ý với Phó Dư Hoài tiếp tục thỏa thuận hôn nhân là vì đau lòng cho nhóc con, nhưng Trình Tri Lạc cũng không phải thánh mẫu gì, không đến mức thật sự để cho bản thân nhẫn nhịn.
Chỉ là lúc trước cậu rất muốn nhanh chóng thoát khỏi cốt truyện trong nguyên tác, xử lý xong mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại, mở ra một cuộc sống mới tại thế giới này.
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, kết hôn với Phó Dư Hoài cũng không phải là chuyện oan ức gì.
Trong hợp đồng Phó Dư Hoài bảo Từ Kỳ đưa cho nguyên chủ viết vô cùng rõ ràng—— Cần cậu làm bạn với Phó Hạ, nhà họ Trình bên kia nếu có phiền toái gì thì anh có thể hỗ trợ giải quyết, tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu làm tốt vai trò ba nhỏ này là được.
Nguyên chủ cảm thấy bản thân là một người đàn ông mà lại bị coi là công cụ chăm sóc trẻ con, hơn nữa Phó Dư Hoài vì vừa trở về quá bận rộn thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không rảnh gặp cậu cho nên mới thẹn quá hóa giận.
Không hận nhà họ Trình lợi dụng mình để liên hôn mà lại hận Phó Dư Hoài ở cùng phe cũng bị tính kế, còn trút giận lên người đứa bé vô tội…
Hơn nữa, sự thật lẽ nào không phải là —— “Ông chồng hợp đồng có tiền có nhan sắc mà không về nhà, nhóc con ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện” sao?
Đúng là một vụ mua bán tuyệt vời.
Ở lại hình như cũng không tệ…
Thật ra cũng không trách cậu mềm lòng.
Phó Hạ rất giống cậu khi còn bé.
Vì nguyên nhân mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ cậu nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài của người lớn bên cạnh, cậu cũng rất hiểu chuyện, biết mình có thể sống một ngày đều là kiếm được, lập tức nghĩ cách làm cho người bên cạnh vui vẻ, khổ sở đều chọn giấu ở đáy lòng, không hy vọng mình chỉ mang đến đau khổ. #𝖙y𝖙novel.com
Cậu rất hiểu cũng rất đau lòng cho một đứa trẻ hiểu chuyện như Phó Hạ.
Nhưng cậu lại không giống Phó Hạ, cậu nhận được rất nhiều tình yêu, bao gồm cả khoảnh khắc chết đi cậu đều hạnh phúc.
Mà Phó Hạ lại gặp nhiều người có ý đồ xấu như vậy, bởi vì tuổi thơ tan vỡ mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
Cho nên cậu mới mềm lòng, muốn ở lại cho cậu bé một tuổi thơ hạnh phúc, hơn nữa sau khi nhìn thấy Phó Hạ cuối cùng cũng không kiềm chế được mà khóc lên, loại cảm xúc này lập tức đạt tới đỉnh.
Không vì cái gì khác, chỉ là không muốn để bản thân ở thế giới này cũng giữ lại tiếc nuối gì mà thôi.
Hơn nữa ở lại thì cậu cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức, từ từ đi tìm chuyện mình muốn làm.
Nhìn Phó Dư Hoài cũng là một người công cụ rất đủ tư cách, bọn họ hẳn là có thể trở thành đối tác hợp tác tốt.
Cũng… Không tệ nhỉ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Trình Tri Lạc lúc này đang lướt Weibo đến quên cả trời đất.
Trong màn hình điện thoại —— Tất cả đều là tin xấu về cậu.
[Sao trên danh sách tham gia “Du lịch cùng con” lại có tên Trình nói lắp thế… Cậu ta có thể chăm sóc tốt cho trẻ con sao? (Không có kỳ thị những người nói lắp, chỉ nhằm vào người họ Trình này)]
[Có dưa à? Mở rộng lỗ tai]
[Giới thiệu cho người qua đường biết Trình nói lắp này —— 1. Là một thiếu gia giả bị ôm nhầm, ở nhà họ Trình hưởng thụ đãi ngộ chất lượng cao nhiều năm như vậy, sau khi thiếu gia thật được tìm về còn khắp nơi đều nhằm vào người ta, còn khiến thiếu gia thật bị thương vào bệnh viện. 2. Một bình hoa, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có bất kỳ sở trường đặc biệt nào có thể nhìn, nghe nói cậu ta tiến vào giới giải trí cũng là vì đối chọi với thiếu gia thật, không ngờ lại thành chú hề ha ha ha. 3. Thiếu gia thật cũng tham gia chương trình giải trí này, mọi người có thể chờ thử xem ~]
[Không biết Trình nói lắp sẽ mang theo nhóc con nào tham gia chương trình giải trí đây, cậu ta ở tuổi này chắc chắn còn chưa có con]
[Ai biết đâu được, nói không chừng đã sớm kết hôn sinh con rồi ha ha ha, loại chuyện này trong giới giải trí còn hiếm gặp sao? Chờ tin nóng tiếp theo thôi]
[Trời má, đầu năm nay ngay cả show thiếu nhi cũng có rồi? Đám trẻ con rất phiền phức, phát cái này thật sự sẽ có người xem sao?]
…
Tin tức trên mạng về cậu đơn giản chỉ là bình hoa và bắt nạt thiếu gia thật kia.
Chuyện bình hoa này thì không tẩy, nguyên chủ đúng là muốn diễn xuất không có kĩ thuật diễn xuất, muốn sở trường đặc biệt không có sở trưởng đặc biệt, uổng phí cả một giá trị nhan sắc, lựa chọn tiến vào giới giải trí như vũng nước sâu này đúng là tìm đường chết, bị chế giễu cũng là bình thường, Trình Tri Lạc coi như xem cho vui.
Mà bắt nạt thiếu gia thật kia hoàn toàn là bị dội nước bẩn.
Rõ ràng nguyên chủ bị thiếu gia thật trà xanh kia cố ý hãm hại, hơn nữa nhà họ Trình thiên vị thiếu gia thật, ghét bỏ nguyên chủ, mới bảo cậu có miệng nói không rõ.
Trình Tri Lạc tiện thể nhấn vào Weibo của thiếu gia thật nhìn thoáng qua, tìm được hai bài đăng Weibo sặc mùi trà xanh của cậu ta.
Trình Diệp Gia V: [(Khóc) Đêm hôm khuya khoắt đau không chịu nổi nên đến bệnh viện.]
Trình Diệp Gia V: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, ở nhà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đi bệnh viện xử lý chỗ bị thương một chút, đã không sao rồi.]
Phía dưới có bình luận hỏi cậu ta làm sao vậy, có một tài khoản tự xưng là nhân viên nội bộ bệnh viện trả lời bình luận này, dẫn tới nghị luận sôi nổi.
[Tôi là y tá ở bệnh viện mà Tiểu Gia đến, tôi sắp tức chết rồi]
[Nếu mọi người đã tò mò, vậy thì tôi sẽ tiết lộ một chút… Tiểu Gia không phải là thiếu gia thật mà nhà họ Trình ôm nhầm rất nhiều năm sao? Chuyện này mọi người hẳn là đều biết rồi. Thiếu gia thật được tìm về, thiếu gia giả chắc chắn đứng không vững… Tiểu Gia chính là bị tên thiếu gia giả kia bắt nạt, trên người toàn vết bầm tím, người trong nhà cậu ấy cũng rất tức giận]
[Cụ thể thì tôi cũng không biết (Suỵt)]
Mấy bình luận trả lời sau đó gần như đều là fan của Trình Diệp Gia mắng Trình Tri Lạc.
Trình Tri Lạc nhìn vài lần cảm thấy không thú vị nên lập tức lui ra.
Rõ ràng bởi vì Trình Diệp Gia cố tình dùng lời nói kích động nguyên chủ của cơ thể này, từ thân thể tàn tật của nguyên chủ đến sự ghét bỏ của người nhà họ Trình, nói không thiếu thứ gì, lời khó nghe gì cũng đều nói ra.
Nguyên chủ tức giận không chịu được, lại bởi vì nói lắp mà cãi nhau hoàn toàn không thắng được cậu ta.
Lúc đó Trình Diệp Gia lại học cách nói chuyện của nguyên chủ khiêu khích nguyên chủ, nguyên chủ thật sự không nhịn nổi mới nhào tới.
Trình Diệp Gia debut từ nhóm nhạc nam, thường xuyên tập nhảy, vốn không thể nào đánh không lại cơ thể yếu gà này của nguyên chủ, nhưng cậu ta lại cố ý đụng vào ngăn tủ bên cạnh để gây ra một động tĩnh lớn, mặc dù chỉ là bị thương nhẹ.
Người nhà họ Trình vốn đã không thích nguyên chủ, lúc không biết nguyên chủ không phải con nhà họ Trình thì đã không thích nguyên chủ lắm, cũng không muốn nghe nguyên chủ giải thích, còn mắng nguyên chủ một trận, phạt nguyên chủ quỳ cả một đêm.
Mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này chẳng qua là do nguyên chủ mới ra mắt quay một bộ phim rất ít cảnh, dựa vào nhan sắc nên nổi tiếng một chút, Trình Diệp Gia nhìn khó chịu mà thôi.
Thời gian cậu ta ở giới giải trí không ngắn, biết lợi dụng dư luận đè bẹp nghệ sĩ nhỏ như nào.
Nhà họ Trình vốn không ủng hộ Trình Tri Lạc nói lắp vào làng giải trí “Mất mặt xấu hổ”, hoàn cảnh Trình Tri Lạc một thân một mình, EQ lại không cao, đương nhiên chỉ có thể mặc cho người ta bôi nhọ.
Mà nguyên chủ trùng hợp ở cùng một công ty với Trình Diệp Gia, nguyên chủ vốn không có sở trường gì đặc biệt, cũng không có EQ gì, công ty biết cậu ở trên con đường này vốn đi không xa, tốn tâm tư đóng gói còn có thể sẽ bị cậu làm rối tung lên nên cũng lười giúp cậu, chẳng bằng cứ như vậy vắt cạn một chút giá trị cuối cùng của cậu.
Đi dạo Weibo xong, Trình Tri Lạc không nhịn được nhéo giữa mày.
Chưa nói đến việc bị người quản lý rác rưởi lừa ký hợp đồng cho đủ số, trở thành bia so sánh của thiếu gia thật, mà lại còn nói chuyện mình kết hôn với lão già cho người quản lý rác rưởi biết, còn tin tưởng người quản lý rác rưởi đó mà không hề nghi ngờ gì…
Nhưng nếu cậu đã tiếp quản cơ thể này, như vậy từ nay về sau cậu chính là Trình Tri Lạc của thế giới này.
Cậu cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta tùy tiện cắn xé, chắc chắn phải để cho những người đã từng bắt nạt cơ thể này gậy ông đập lưng ông.
Những hỗn độn này cậu sẽ xử lý từng cái từng cái một.
Thìa cháo vừa nãy để nguội bên cạnh bát đã nguội hoàn toàn, Trình Tri Lạc trộn chút cháo nóng ăn một miếng, tiện thể liếc mắt nhìn nhóc con ngồi bên cạnh mình.
Nhóc con tuổi còn nhỏ, ăn rất ít, cậu đoán khẩu phần cho cậu bé rồi múc nửa bát cháo, lúc này đã bị cậu bé ăn sạch sẽ rồi, nửa hạt cơm trên viền bát và thìa đều không thừa lại, không biết còn tưởng bát đã rửa qua.
Xem ra thật sự là đói lả người rồi.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, nhóc con vốn đang ngồi nghiêm chỉnh hơi nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn về phía cậu.
Rất khác với cái nhìn lúc mới thức dậy hồi sáng nay, hình như nhóc con đã không còn sợ cậu nữa.
Là bởi vì mình sờ đầu của thằng bé, ôm thằng bé, lau nước mắt cho thằng bé sao?
Chỉ mới sờ đầu, ôm một cái, lau nước mắt, cậu nhóc đã vứt bỏ ký ức lúc trước nguyên chủ nhục mạ cậu bé sao?
Thật giống như một con chó hoang đáng thương, ngay từ đầu rất sợ hãi bạn, sờ đầu rồi cho chút đồ ăn sẽ bắt đầu dính bạn, vẫy đuôi với bạn, cho dù bạn đạp nó một cước, nó cũng sẽ không oán hận bạn, sờ đầu nó vẫn sẽ vẫy đuôi dính lại làm nũng.
Đáy lòng Trình Tri Lạc mềm nhũn.
Khó trách trong sách chó hoang gặp phải người xấu lại dễ tin người xấu như vậy.
Lần này sẽ không như vậy nữa.
Thấy Trình Tri Lạc không nói gì, Phó Hạ lo lắng cầm bát nhỏ, cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn Trình Tri Lạc: “Ba nhỏ, con ăn xong rồi.”
Âm thanh ngoan ngoãn mềm mại, nghe xong giống như bị một con lông xù cọ lên người.
Trình Tri Lạc cười sờ đầu của cậu bé: “Siêu thật.”
Phó Hạ được khen ngợi nên vui mừng muốn chết, con ngươi càng sáng hơn, một đôi chân nhỏ ở dưới bàn phấn khích lắc lư, phía sau nếu có cái đuôi lông xù đoán sắp lắc ra tàn ảnh.
Ba nhỏ thật sự khen cậu bé!
Lúc Trình Tri Lạc rút tay lại nhìn tất cả phản ứng của cậu bé vào đáy mắt, cậu lại múc một thìa cháo ăn một miếng, cảm thấy trong miệng không có vị gì.
Được khen một câu đơn giản siêu thật đã vui vẻ thành như vậy…
Khó trách trong sách nữ chính chỉ bày tỏ chút ý tốt với cậu bé là đã có thể trở thành bạch nguyệt quang của cậu bé, khiến cho cậu bé thích lâu như vậy.
Con cái nhất định phải nuôi trong giàu có, không chỉ là giàu về vật chất, mà còn phải giàu về tinh thần mới được.
Nếu không sẽ rất dễ bị “bắt cóc”.
Trình Tri Lạc vừa ăn cháo, trong lòng vừa lặng lẽ đặt ra kế hoạch nuôi nhóc con.
Ăn cháo xong, Trình Tri Lạc cầm bát đũa của hai người bỏ vào bồn rửa bát trong bếp, đơn giản đổ chút nước rửa bát để ngâm.
Nhớ tới nhóc con bị sốt còn chưa khỏi, Trình Tri Lạc lại mở tủ âm tường, chuẩn bị rửa bát pha thuốc cho cậu bé uống.
Tất cả những cái cốc trong tủ âm tường đều là những chiếc cốc thủy tinh trong suốt bình thường, một chút đa dạng cũng không có.
Nhóc con mới ba tuổi, Phó Dư Hoài cũng không mua cho cậu bé chút đồ dùng hằng ngày đáng yêu sao…
Cũng quá thẳng nam rồi.
Trình Tri Lạc quyết định hỏi Phó Dư Hoài qua Wechat.
Sau khi ăn xong nửa tiếng uống thuốc sẽ có tác dụng tốt hơn, Trình Tri Lạc nhìn thoáng qua thời gian, lại ngửi mùi trên người mình, nói với Phó Hạ đang ngoan ngoãn đứng một bên ngửa đầu nhìn mình: “Ba nhỏ đi tắm… tắm một chút, con về phòng… một lúc… Được không?”
Phó Hạ ngoan ngoãn gật đầu, giống như một con côn trùng nhỏ dính ở phía sau Trình Tri Lạc.
Sau khi mở tất cả cửa sổ tầng một, Trình Tri Lạc dẫn Phó Hạ lên tầng hai.
Không liên quan đến không khí trong phòng ngủ, rất ấm, bên trong cũng có chút mùi rượu, nhưng cũng không nồng.
Suy nghĩ một chút, Trình Tri Lạc lại mở phần mềm Weibo trong điện thoại, mở phân loại “hoạt hình”, đưa điện thoại tới trước mặt Phó Hạ, hỏi: “Có… muốn xem… hoạt hình không?”
Hai bàn tay nhỏ bé của Phó Hạ nắm chặt, vui vẻ nhìn Trình Tri Lạc, lại nhìn màn hình điện thoại, cẩn thận giơ tay mở một bộ phim hoạt hình —— “Uông Uông thần kỳ”.
Xem hình ảnh thì hẳn là một bộ phim hoạt hình lấy chó con làm nhân vật chính.
Chọn xong số tập, trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng chó con kêu, một đám chó con hoạt hình không giống nhau xông ra phía trước.
Nhạc nền BGM cũng vang lên —— “Uông Uông thần kỳ! Xông về phía trước!”
Trình Tri Lạc không nhịn được nụ cười trên khóe miệng, cài đặt chế độ khóa video trên màn hình, lại xoa đầu nhóc con, tìm một bộ quần áo sạch rồi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm.
Phòng tắm ở cuối tầng hai, hai bên có một cái gương rất to.
Người trong gương rất giống với cậu lúc trước khi chết, nhưng bởi vì cơ thể yếu ớt từ nhỏ, khi đó cậu gầy đến không chịu được, ba mẹ người thân đút ăn ngon uống ngon nhưng vẫn không được bao nhiêu thịt.
Còn cơ thể này khỏe mạnh hơn nhiều, tuy trên người không có cơ bắp, nhưng cũng cân đối mảnh mai, không có thịt thừa nào.
Trong phòng tắm có bồn tắm lớn, Trình Tri Lạc xả nửa bồn tắm, thỏa mãn ngâm mình.
Dù sao cũng cho nhóc con xem phim hoạt hình rồi, nhóc con lại còn ngoan nữa, cậu cũng yên tâm.
Say rượu có hại cho cơ thể nhất, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái.
Rất vất vả mới có được cơ thể khỏe mạnh, phải điều trị thật tốt mới được.
-
Bên kia, Phó Hạ đang cầm điện thoại ngồi trên giường ở phòng ngủ chính xem Uông Uông thần kỳ lo lắng đến mức quấn chân nhỏ vào nhau.
Giao diện hoạt hình bên trong điện thoại biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc của cậu bé.
Ở giữa giao diện còn có một hình tròn, phía dưới hình là hai chữ “Anh La”, cậu bé biết không nhiều chữ lắm, cũng may hai chữ này đều khá đơn giản, vừa hay cậu bé đều biết.
Góc dưới bên trái màn hình là màu đỏ gác máy, góc dưới bên phải là màu xanh lá cây nghe máy.
Tuy cậu bé không có điện thoại của mình, nhưng cậu bé đã thấy qua giao diện như vậy trên điện thoại của bảo mẫu, biết là có người gọi điện thoại tới, trước kia lúc ba gọi điện thoại cho cậu bé cũng là như vậy.
Có ai đó gọi điện cho ba nhỏ sao?
Anh La, là anh trai của ba nhỏ sao?
Phải làm sao đây?
Ba nhỏ còn chưa tắm xong…
Phó Hạ mím môi, do dự rất lâu rồi vẫn ấn nút nghe.
Nếu có chuyện gì quan trọng mà bỏ lỡ thì sẽ không tốt.
-
La Phi chờ đến mức không kiên nhẫn, đáy lòng đã mắng Trình Tri Lạc nhiều lần, anh ta đang chuẩn bị cúp điện thoại thì thấy trong màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhỏ hồng hào đáng yêu của trẻ con, rụt rè nói: “Bác ơi, ba nhỏ đi tắm rồi, bác có chuyện gì ạ?”