người bên kia điện thoại dường như bị nghẹn trước lời nói yêu đương đầy mù quáng của Trình Tri Lạc, vài giây sau lại nói tiếp, tiếp tục giảng đạo: “Đừng để giới truyền thông biết về chuyện đăng ký kết hôn của cậu, hiểu không? Vốn dĩ cậu đã có nhiều tin tức tiêu cực, số fan còn lại cũng là vì khuôn mặt của cậu. Nếu lại nổ ra tai tiếng thì công ty không đóng băng hoạt động của cậu đi cũng đã coi như nhân từ lắm rồi.”
Trình Tri Lạc thầm nghĩ tai tiếng của cơ thể này còn không phải do thiếu gia thật kia ban tặng cho sao, chuyện liên hôn với lão già nhà họ Phó kia cũng là như thế.
Chỉ có điều La Phi vẫn chưa biết đối tượng mà cậu đăng ký kết hôn cùng là ai, giới truyền thông cũng không biết về việc này.
Suy cho cùng, chuyện nhà họ Trình làm cũng không đẹp mặt gì, gả một thiếu gia giả nói lắp, không được yêu thương qua đó thì có gì hay ho? Chỉ là vì chút cổ phần của hôn ước khi còn nhỏ đó mà thôi, lợi dụng thì phải lén lút mới được.
Chỉ là không ngờ Phó Dư Hoài lại không từ chối, những người biết chuyện này đều cho rằng anh là một kẻ ngốc.
Nhưng chỉ có Trình Tri Lạc đã biết nội dung cuốn sách biết —— nam chính Phó Tiêu trong cuốn sách sau khi lớn lên có thể chấn hưng nhà họ Phó, trong đó không thể thiếu được sự giúp đỡ của người chú Phó Dư Hoài, chỉ là anh gần như không bao giờ xuất hiện trước truyền thông.
Phó Dư Hoài này chắc chắn không phải là người tốt gì.
Thấy Trình Tri Lạc phớt lờ mình, La Phi lại bắt đầu không vui cằn nhằn: “Show thiếu nhi tuy là một chương trình mới nhưng gần đây có xu thế phát triển rất tốt, tìm một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn đi, đây là cơ hội cuối cùng để cậu có thể trở mình đó.”
Nếu nguyên chủ của thân thể này nghe được lời này thì nhất định sẽ nhiệt tình tích cực phối hợp. Dù sao hơn ai hết, cậu ta luôn hy vọng bản thân có thể thành danh để vả mặt những ai từng coi thường mình.
Nhưng Trình Tri Lạc lại không có hứng thú đối với việc này —— cậu không muốn tham gia show thiếu nhi gì đó, chứ đừng nói đến việc đưa Phó Hạ cùng tham gia như trong nguyên tác.
Nhưng tiền vi phạm hợp đồng thực sự là một vấn đề không thể coi nhẹ.
Lời nói của La Phi tuy không hề dễ nghe nhưng những gì anh ta nói đều là sự thật.
Hơn nữa cậu có được bàn tay vàng trong sách, biết rằng show thiếu nhi này trong tương lai sẽ trở nên vô cùng hot trên mạng, sẽ tiếp tục có mùa thứ hai, mùa thứ ba và mùa thứ tư... Mà những sao nhí, minh tinh tham gia mùa đầu tiên đều ít nhiều trở nên nổi tiếng.
Trong cuốn sách, nam chính và nữ chính bây giờ chỉ mới ba bốn tuổi gặp nhau lần đầu tiên là trong show thiếu nhi này.
Tuy rằng cậu không có khát vọng gì với việc trở nên nổi tiếng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại... tự nuôi sống bản thân rất khó khăn, không đủ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nói không chừng tham gia thì cậu vẫn có thể kiếm được một ít tiền.
Có vẻ như không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải tham gia show thiếu nhi này.
Qua được giai đoạn này trước rồi tính tiếp…
Trình Tri Lạc có chút nản lòng, cắt hết những nguyên liệu còn lại để trút giận.
Thấy đầu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng trả lời mà thay vào đó là tiếng dao chạm vào thớt đều đặn lại vang lên, La Phi cảm thấy mình sắp bị Trình Tri Lạc này làm tức điên rồi.
Tại sao trước đây anh ta lại ký hợp đồng với cậu ta vì khuôn mặt đó chứ?
Một kẻ nói lắp, đến nói chuyện cũng không hề trôi chảy thì ca hát là chuyện không thể nào, cũng không có nền tảng về vũ đạo nào. Thậm chí diễn phim cũng không thể khớp khẩu mình, ở nhà họ Trình rơi vào hoàn cảnh khó xử, EQ thấp, debut chưa bao lâu mà đã có khá nhiều tin tức tiêu cực. #𝖙y𝖙novel.com
Nếu không phải vì ngoại hình của cậu ta cùng với việc là thiếu gia giả do nhà họ Trình ôm sai, mà thiếu gia thật cũng tình cờ tham gia chương trình tạp kỹ này. Nếu không phải chiêu trò thiếu gia thật và giả có thể thu hút một chút sự chú ý thì anh ta cũng không thèm mất thời gian với cậu.
Anh ta cũng không cảm thấy Trình Tri Lạc có thể thông qua show này mà có được bao nhiêu độ nổi tiếng. Công ty sắp xếp cho cậu tham gia cũng chỉ là để cậu trở thành chỗ đối lập với thiếu gia thật mà thôi.
La Phi cố gắng hết sức đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Gửi địa chỉ hiện tại của cậu cho tôi, buổi chiều tôi sẽ đến tìm cậu, chúng ta trực tiếp nói chuyện."
Trình Tri Lạc sẽ không cho người quản lý này tới biệt thự. Nếu anh ta nhìn thấy nhóc con thì rất có thể sẽ trực tiếp bắt đi, cậu không muốn chuyện này xảy ra, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Nếu nhất định phải tham gia show thiếu nhi này thì cậu thà tìm một đứa trẻ khác thay vì chọn Phó Hạ, cậu không muốn liên quan quá nhiều đến nhà họ Phó.
Trình Tri Lạc đang thái rau, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cậu nói dối: "Chồng của tôi... rất hay ghen, cũng rất... bám tôi, vừa mới đăng ký kết hôn, anh La… tốt nhất là anh… đừng đến." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bởi vì cơ thể này mắc tật nói lắp, Trình Tri Lạc cũng không muốn lãng phí thời gian của mình, nhất là những câu nói dài dòng như vậy, nhưng làm người khác khó chịu lại cảm thấy rất thỏa mãn, đôi khi cậu vẫn có thể phá lệ.
Nghe xong, đầu dây bên kia tức giận hồi lâu không nói được gì nên mới cúp điện thoại.
Trình Tri Lạc mỉm cười cất điện thoại vào túi, rửa tay xong, cậu bỏ nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào đĩa. Món cháo nấu trước đó đã sắp được, có thể thêm những nguyên liệu này vào nấu chung.
Nhưng ngay khi Trình Tri Lạc vừa quay người lại, một thân hình cao lớn, vai rộng eo thon đột nhiên đập vào mắt cậu.
Người đàn ông có dáng người rắn chắc, lông mày đậm, mặc bộ vest đen, thắt cà vạt màu đỏ tía, chiếc kẹp cà vạt màu vàng, hơi dựa vào cửa phòng bếp, trầm tư nhìn cậu, không biết đã ở đó bao lâu rồi?
Trình Tri Lạc giật mình, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm người này nhưng không có kết quả, sau đó cau mày hỏi: "Anh... anh là ai?"
Cơ thể này vốn đã mắc tật nói lắp, khi lo lắng thì càng khó nói hơn.
Biệt thự này do Phó Dư Hoài đứng tên, đặc biệt dành riêng cho con trai Phó Hạ ở. Ngoại trừ bảo mẫu có lòng dạ đen tối đó ra, không có người giúp việc nào khác, cũng không có nhiều người có chìa khóa.
"Phó Dư Hoài." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, trả lời không chút do dự, anh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thiếu niên xinh đẹp trước mặt tai đỏ bừng đến tận cổ, hàng lông mi dài của thiếu niên cụp xuống có chút chột dạ, đầu ngón tay cầm đĩa chần chừ, giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi.
Nhưng thiếu niên xinh đẹp đó vẫn già mồm “Ồ” một tiếng, mạnh mẽ giải thích: “Tôi, tôi… làm việc… lấy lệ, anh… đừng hiểu lầm.”
Từ lâu đã nghe nói thiếu gia giả nhà họ Trình mắc chứng nói lắp nhẹ, vốn tưởng rằng giao tiếp với anh sẽ có chút xung đột nhưng không ngờ lại khá đáng yêu.
Phó Dư Hoài gật đầu, không trêu chọc cậu nữa, hai người không quen biết nhau, cũng không thích tranh luận nên đổi chủ đề hỏi: “Hạ Hạ đâu?”
“Trên lầu, phòng ngủ chính.” Trình Tri Lạc ngoan ngoãn trả lời.
"Tôi lên đó gặp thằng bé trước."
"Được."
Nhìn người đàn ông rời đi, cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Trình Tri Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu óc đang mơ mà, cậu bỏ nguyên liệu trong tay vào nồi cháo, động tác hết sức cứng nhắc.
Chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho chồng của tôi.
Rất hay ghen, rất bám người, vừa mới đăng ký kết hôn, đừng làm phiền.
…
Cho dù Phó Dư Hoài không nghe được câu đầu tiên thì cũng nhất định nghe được câu thứ hai rồi.
Trong hai kiếp, Trình Tri Lạc chưa bao giờ trải qua cái tình huống muối mặt như vậy, hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Chẳng trách cơ thể này không có ký ức về người đàn ông đó —— đối tượng đăng ký kết hôn trước nay chưa hề gặp mặt.
Chẳng phải nói Phó Dư Hoài là một lão già sao?
Trình Tri Lạc từ lâu đã tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi với cái bụng bia, khuôn mặt con buôn và nụ cười có chút dung tục.
Người đàn ông vừa đứng ở đây có khuôn mặt dễ khiến người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh cao hơn cơ thể này một cái đầu, dáng người mặc vest rất đẹp, khí chất trầm ổn xa cách, không khiến người ta cảm thấy gần gũi, cũng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ.
Trình Tri Lạc hoang mang đi quanh nhà bếp vài lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu vội vàng đi ra phòng khách. Khi nhìn thấy tấm chăn nhỏ trên mặt đất bị nôn bẩn chưa kịp làm sạch, cậu càng cảm thấy chột dạ.
Đúng rồi.
Nguyên chủ của cơ thể này đêm qua say rượu về nhà, hiện tại cả căn biệt thự đều nồng nặc mùi rượu, đặc biệt là phòng ngủ chính trên lầu, Phó Dư Hoài không thể nào không ngửi thấy.
Hơn nữa nhóc con còn bị dọa cho sợ hãi. Nếu Phó Dư Hoài phát hiện ra cậu "bắt nạt" nhóc con, có lẽ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Trình Tri Lạc bất giác cảm thấy đầu đau nhức.
Nguyên chủ đã để lại cho cậu quá nhiều hỗn loạn.
Cậu nên cứu vãn như thế nào đây...
-
Phòng ngủ chính.
Khóc được một lúc, Phó Hạ lau nước mắt, cuộn tròn trong chăn ấm áp, sờ cái bụng đang sôi sùng sục của mình, khẽ ngâm nga một bài hát.
Cậu bé rất thích nghe nhạc, cũng rất thích hát.
Khi tâm trạng không tốt, cậu bé thích hát một mình. Ca hát có thể khiến cậu bé cảm thấy dễ chịu hơn là khóc.
"Ta ta ta, la la..."
Khi Phó Dư Hoài mở cửa, anh nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng và dễ thương của cậu bé.
Nhóc con đang cuộn tròn trên giường ngâm nga, sau khi nghe thấy tiếng cửa mở lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía anh, cả người cứng đờ, giống như một con chuột hamster nhỏ bị hóa đá.
Trong phòng rất ấm áp vì đang bật điều hòa, vài cơn gió không biết từ đâu thổi tới làm tung mái tóc mềm mại của đứa bé khiến một chùm tóc xỉn màu dựng đứng lên làm cho cậu bé càng thêm ngơ ngác.
Trước giờ Phó Dư Hoài không giỏi tiếp xúc với trẻ con, thậm chí vì khí chất lạnh lùng và xa cách của anh, hầu hết trước đây khi gặp anh, bọn trẻ đều sợ anh. Ngay cả con cái của người bạn thân thiết vừa nhìn thấy anh là khóc, không biết từ khi nào biệt danh "sát thủ trẻ con" đã được đặt trên đầu anh một cách không hề khách khí.
Hơn một năm sau khi đưa Phó Hạ từ trại trẻ mồ côi về, anh bận rộn ở nước ngoài, cuối cùng vội vã về nước, còn chưa nghĩ xong việc lần đầu tiên gặp khi về nước nên làm thế nào.
Vừa rồi nhận được điện thoại của Từ Kỳ, biết tin Phó Hạ bị ốm nên anh liền trực tiếp chạy tới.
Ý định của ba anh là để Phó Hạ làm con trai trên danh nghĩa của anh.
Anh cũng không có ý kiến gì.
Anh không theo đuổi chuyện tình cảm, bạn bè thân thiết luôn trêu chọc anh là người có tính cách lạnh lùng, cuồng sự nghiệp, anh cũng lười giải thích.
Nếu không phải nhà họ Trình và Trình Tri Lạc đột nhiên xuất hiện, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ kết hôn.
Về phần những thứ mà nhà họ Trình muốn... họ muốn thì cứ cho họ, những cổ phần đó của nhà họ Phó cũng rất khó giải quyết.
Còn Trình Tri Lạc, anh đã điều tra rồi, lý lịch trong sạch, tính cách nhẫn nhục chịu đựng, dễ xử lý, tình hình hiện tại không ổn, kết hôn với cậu có thể là đôi bên cùng có lợi.
Bây giờ Trình Tri Lạc đang trong trạng thái cô độc không người thân cũng không chỗ dung thân, cần gấp một nơi ẩn nấp. Nếu cần, anh cũng có thể bí mật cung cấp những tài nguyên mà cậu cần, những chuyện này anh đã bảo Từ Kỳ cho cậu xem thỏa thuận và hợp đồng rồi.
Còn Phó Hạ cần một gia đình và một người ba nhỏ ở bên cạnh cậu bé.
Sau khi về nước, anh sẽ thường xuyên về bầu bạn với Phó Hạ, nhưng anh vẫn cần dọn dẹp mớ hỗn độn của nhà họ Phó. Mấy ngày nay kể từ khi về nước, anh hầu như không nghỉ ngơi, anh sợ bản thân có lòng nhưng sức không đủ.
Hơn nữa, một "sát thủ trẻ con" như anh thật sự không tự tin...
Ví dụ như bây giờ.
Đôi mắt đen láy của nhóc con tròn xoe, đôi tay nhỏ bé nhanh chóng kéo chăn lên che gần hết cơ thể, nhìn anh đầy lo lắng, đôi mắt hơi đỏ lên giống như nếu anh bước thêm một bước nữa sẽ khóc.
Phó Dư Hoài đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đứa trẻ ba bốn tuổi này thật sự rất nhạy cảm. Trước đây khi gặp Phó Hạ trong thời gian ngắn hoặc video call, cậu bé đều rất ngoan ngoãn, ít nói, gọi anh là ba một cách rụt rè, mà mỗi lần đều có mặt bảo mẫu hoặc Từ Kỳ.
Anh chưa bao giờ ở một mình với nhóc con.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, chỉ có bất chấp thôi.
Phó Dư Hoài ra vẻ như không có chuyện gì đi về phía giường, vừa đi vừa quan sát phản ứng của cậu bé, vừa hỏi: “Đã thấy trong người khỏe hơn chưa?”
Rất tốt, không khóc.
Phó Hạ lúng túng gật đầu, đôi tay nhỏ giấu dưới chăn vô thức nắm chặt ga trải giường, sợ bị phát hiện chiếc đồng hồ thông minh đã bị mất.
Ba, ba về thật rồi!
Không phải cậu bé đang nằm mơ chứ?
Thấy nhóc con vẫn còn rất rụt rè, còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, Phó Dư Hoài đột nhiên nghĩ đến chàng trai vừa gặp trong nhà bếp tầng một, như thể tìm được một cọng rơm cứu mạng, anh cố gắng bắt chuyện: "Tối qua ba nhỏ uống rượu à? Còn nôn nữa đúng không?"
Từ Kỳ nói rằng Trình Tri Lạc không đến nơi hẹn vào buổi sáng là vì phải chăm sóc Phó Hạ bị ốm.
Lúc anh đến, Trình Tri Lạc còn đang nấu cháo, món cháo này tuyệt đối không phải là “bữa trưa tình yêu” dành cho anh mà chắc chắn là bữa trưa của Trình Tri Lạc và Phó Hạ.
Có vẻ như hai người họ sống chung cũng khá hoà hợp?
Khi không biết phải nói gì... tốt nhất nên tìm một người người thích hợp để làm trung tâm của câu chuyện.
Bởi vì chột dạ, Trình Tri Lạc rón rén bưng cốc nước nóng đi lên tầng hai, chuẩn bị nghe lén một lúc mới đi vào: "..."
Hỏng rồi, hỏng rồi, sắp bị lộ rồi.