Trình Tri Lạc thấy vậy thì không nhịn được mỉm cười.
Giờ này có lẽ đang đói lắm rồi...
Phó Hạ càng cảm thấy chột dạ.
Cậu bé cũng không biết tại sao sau khi ngã xuống khỏi giường mà lại không tỉnh nhưng nơi chạm đất lại rất đau.
Trong phim hoạt hình có nói rằng hình như trong giấc mơ sẽ không thể cảm nhận được sự đau đớn...
Chẳng lẽ không phải cậu bé đang nằm mơ sao?
Không để cho cái đầu nhỏ của Phó Hạ tiếp tục thắc mắc giữa mơ và thực, người ngồi trước mặt cậu bé đột nhiên đứng dậy rời khỏi giường, tấm đệm phía dưới cũng vì sự rời khỏi đột ngột mà nảy lên một chút.
Phó Hạ lại rúc đầu vào gối, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn người đang thay quần áo.
"Hắt xì!" Phó Hạ không nhịn được liền hắt hơi một cái, mặc dù cơ thể không còn nóng nữa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy âm thanh, người đang thay quần áo đột nhiên dừng lại, liếc nhìn về phía cậu bé.
Nghĩ tới cảnh tượng cửa bị đóng sầm trước đó, Phó Hạ sợ đến mức co rúm ngón chân lại, ánh mắt vội vàng né tránh, hơi cúi đầu, không dám nhìn nữa. Cứ như thể mình đã làm điều gì đó vô cùng sai trái.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một tiếng “ting” vang lên, tiếng bước chân đến gần cửa, tay nắm cửa ấn vào, cửa được mở ra.
Khi Phó Hạ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy Trình Tri Lạc ăn mặc gọn gàng đang đóng cửa rời đi.
"Cạch!" Tiếng đóng cửa lần này nhẹ nhàng hơn nhiều và không làm cậu bé sợ hãi.
Đôi mắt của Phó Hạ lại đỏ lên. Quả nhiên, cậu bé lại bị ba nhỏ ghét bỏ rồi...
"Ục ục ục!" Cái bụng trống rỗng lại phản kháng.
Sự ấm ức và buồn bã tích tụ đột nhiên bùng phát, Phó Hạ cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ rồi lại khóc thầm một lúc.
Nhiệt độ phòng dần dần tăng lên bao bọc lấy cậu bé như một vòng tay dịu dàng.
-
Mặc dù Trình Tri Lạc không chuẩn bị tâm lý để tiếp xúc quá nhiều với nhóc con này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cậu vẫn không khỏi mềm lòng.
Đặc biệt là khi nhóc con này còn là một bệnh nhân.
Kiếp trước bị bệnh tật hành hạ cả đời khiến cậu có sự đồng cảm đối với bệnh nhân. Dù sao đối với một đứa trẻ bé như vậy, cảm lạnh, sốt cao đã là một loại cảm giác vô cùng khó chịu rồi.
Sau khi thay quần áo và bật điều hòa rồi đi xuống dưới tầng, Trình Tri Lạc phát hiện trong tủ lạnh biệt thự có khá nhiều nguyên liệu, có lẽ đều là do bảo mẫu mua.
Tủ lạnh chất đầy ắp, có rất nhiều loại nguyên liệu, giá cả cũng không phải quá rẻ.
Cơ thể này không có chút ấn tượng nào đối với bảo mẫu, dù sao bảo mẫu vừa mới xin nghỉ phép, cậu cũng vừa mới đến, thậm chí còn chưa gặp mặt trực tiếp.
Nhưng Trình Tri Lạc biết toàn bộ nội dung cuốn sách này.
Cậu nhớ người mà nhân vật phản diện trong sách ghét bỏ khi lớn lên không chỉ là nguyên chủ của cơ thể này mà còn là bảo mẫu đã chăm sóc cậu bé từ khi còn nhỏ. #𝖙y𝖙novel.com
Có lẽ chính là bảo mẫu hiện đang chăm sóc cậu bé.
Người chồng Phó Dư Hoài mà cậu vẫn chưa đăng ký kết hôn đã nhận nuôi Phó Hạ từ trại trẻ mồ côi khi cậu bé mới hai tuổi.
Tuy nhiên, vì một số lý do bất khả kháng mà phải ở nước ngoài khoảng một năm. Anh sợ Phó Hạ còn quá nhỏ, không thích ứng được với cuộc sống thay đổi nhanh chóng trong và ngoài nước nên tạm thời để cậu bé ở một biệt thự trong nước, thức ăn, quần áo đều là những thứ tốt nhất. Thậm chí còn thuê bảo mẫu chăm sóc cậu bé, anh không tiết lộ sự tồn tại của Phó Hạ với giới truyền thông vì sợ cậu bé sẽ bị những người có ý đồ xấu nhắm tới.
Bảo mẫu này là do một bảo mẫu già đã làm việc cả đời ở nhà họ Phó giới thiệu. Phó Dư Hoài do một tay bà ta nuôi lớn, bà ta không kết hôn và cũng không có con, luôn coi Phó Dư Hoài như con đẻ của mình.
Bảo mẫu là họ hàng xa của gia đình bà ta, có một cậu con trai bằng tuổi Phó Hạ và cũng là người thật thà.
Dù ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng đây là ứng viên phù hợp nhất cho công việc này.
Không ngờ sau khi nhìn thấy cuộc sống của người có tiền, người phụ nữ tham lam này lại có ý định nhắm vào Phó Hạ.
Dựa vào sự giới thiệu và tin tưởng của bảo mẫu cũ, cộng thêm việc Phó Dư Hoài quá bận rộn ở nước ngoài khó có thể trở về nước sớm để chăm sóc Phó Hạ, bà ta không chỉ đưa con trai mình đến biệt thự sống, còn lấy danh nghĩa dạy cậu bé cách “chia sẻ” mà cướp đi rất nhiều thứ vốn dĩ thuộc về Phó Hạ, không ngừng thao túng tâm lý Phó Hạ vốn đã thiếu tình thương và sự lanh lợi, bảo cậu bé "giúp" mình giữ bí mật.
Người lớn còn dễ dàng bị thao túng chứ đừng nói đến một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi chưa hiểu gì cả.
Việc Phó Dư Hoài trở về nước và sự tham gia đột ngột của Trình Tri Lạc chắc chắn là một sự đả kích rất mạnh đối với bảo mẫu, những ngày tháng tươi đẹp đã kết thúc, bà ta phải nhanh chóng bỏ chạy.
Không nhắc đến việc Phó Dư Hoài còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của nhà họ Phó, Trình Tri Lạc lại trực tiếp dọn vào biệt thự này để ở.
Đó là lý do tại sao bảo mẫu đột nhiên xin nghỉ phép, bỏ lại Phó Hạ đang ốm yếu, âm mưu đổ lỗi cho Trình Tri Lạc, còn bà ta bỏ chạy với những thứ mà mình đã lấy được trong vòng một năm qua.
Suy cho cùng, ở Bắc Kinh không ai biết về cậu thiếu gia giả Trình Tri Lạc bị đuổi khỏi nhà họ Trình.
Nguyên chủ quả thực là một người có tính cách yếu đuối. Bởi vì từ nhỏ đã mắc tật nói lắp, tự ti lại bướng bỉnh nên cả nhà không mấy ai có thiện cảm.
Sau này, khi thiếu gia thật trở về nhà họ Trình, không ngừng trấn áp cậu ta, định gả cậu ta cho Phó Dư Hoài - một người đàn ông hơn cậu ta tám tuổi, tính tình nguyên chủ yếu đuối, đầu óc cũng không phải vô cùng minh mẫn cho nên dễ dàng rơi vào cái bẫy do người ta giăng ra.
Kẻ yếu sẽ luôn trút giận lên những kẻ yếu hơn mình.
Phó Hạ trở thành chỗ trút giận của nguyên chủ.
Trong nguyên tác, do nguyên chủ đã ký một hợp đồng show thiếu nhi nên chiều nay người quản lý sẽ đến tìm, sau đó đưa Phó Hạ được sinh ra với vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp đến bệnh viện, cũng không xảy ra chuyện gì lớn. ( truyện trên app T𝕪T )
Sau đó, nguyên chủ dẫn Phó Hạ đi tham gia show thiếu nhi. Phó Dư Hoài vốn dĩ định sau khi về nước sẽ không che giấu thân phận của Phó Hạ nữa nên cũng không ngăn cản.
Bảo mẫu nhân cơ hội này dễ dàng bỏ chạy, sinh sống vui sướng.
Trình Tri Lạc vừa nhớ lại cốt truyện vừa xử lý nguyên liệu vô cùng thành thục.
Kiếp trước sức khỏe của cậu không tốt nên không thể vận động quá mạnh. Sở thích duy nhất của cậu là đọc sách về dinh dưỡng và làm những món ăn ngon. Mặc dù phần lớn đều không thể tự mình ăn được, nhiều lần cậu cũng cần sự giúp đỡ của người khác, nhưng khi nhìn những người xung quanh nếm thử món ăn và nở nụ cười trước món ăn ngon mà mình nấu khiến Trình Tri Lạc cảm thấy vô cùng hài lòng.
Không ai không muốn mang lại niềm vui cho những người mình quan tâm.
Đây cũng là cách cậu mang lại niềm vui.
Cơ thể này rất khỏe mạnh, có thể tự mình hoàn thành rất nhiều món ăn, cậu cũng vui vẻ nếm thử một lần.
Cơ thể này tối hôm qua uống rất nhiều rượu, nhóc con lại bị ốm còn chưa khỏi, Trình Tri Lạc định nấu một chút cháo để bồi bổ cơ thể.
Đúng lúc cậu đang băm thịt, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Người gọi đến là "anh La".
Trình Tri Lạc nhanh chóng tìm kiếm những ký ức về người này trong đầu - Lạc Phi, người quản lý, khoảng ba mươi tuổi, tính tình ỷ mạnh hiếp yếu, anh ta nhìn trúng vẻ ngoài của nguyên chủ, âm mưu vắt kiệt hết giá trị của cậu.
Trình Tri Lạc do dự một lát, cuối cùng cũng bắt máy.
“Cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói không mấy thiện cảm của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia.
Trình Tri Lạc sửng sốt, sau đó theo bản năng trả lời: "Nấu ăn."
Đầu dây bên kia: "..."
Đầu bên kia tức đến bật cười: “Hôm qua cậu nói sáng nay đi đăng ký kết hôn, bây giờ lại nói đang nấu ăn. Hợp đồng đã ký rồi, tốt nhất cậu nên nhanh chóng tìm một đứa trẻ phù hợp để tham gia show thiếu nhi, tiền vi phạm hợp đồng cũng không phải là số tiền mà cậu có thể trả được với tình trạng bây giờ.”
Kiếp trước, mặc dù sức khoẻ Trình Tri Lạc không tốt nhưng lớn lên trong sự chiều chuộng của cả nhà, cũng ít nhiều có tính khí thiếu gia, không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức không mặn không nhạt đáp lại: “Chuẩn bị cho... chồng của tôi… bữa ăn trưa tình yêu, có… vấn đề gì sao?”
Mặc dù lời nói vẫn ngắt quãng do nói lắp nhưng vẫn đạt được hiệu quả, đầu bên kia im lặng một hồi lâu.
Mà Phó Dư Hoài nghe nói Phó Hạ bị bệnh nên tranh thủ thời gian trở về đúng lúc nghe được những lời này: "..."