Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy phần áo trước ngực cậu đã nhẹ nhàng buông ra một cách chột dạ, rụt lại vào lòng tưởng là không ai thấy. Nhưng vì đầu cậu nhóc đang tựa trên cánh tay cậu, mà lòng bàn tay và cánh tay này lại vô tình bảo vệ gáy của cậu nhóc, nên cậu nhóc không thể di chuyển sang mép giường, chỉ có thể trợn to đôi mắt đen láy, rụt rè nhìn thẳng vào cậu.
Phải nói rằng đứa trẻ này tuy hơi gầy, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo đến mức như không dính chút tạp chất nào, chỉ cần nhìn vào một cái, mọi tâm trạng tồi tệ đều tan biến.
Thật không biết lòng dạ những người đã ngược đãi cậu nhóc trong sách tăm tối đến mức nào…
Vì nguyên nhân trẻ con thích quấy phá ầm ĩ nên kiếp trước Trình Tri Lạc rất ít tiếp xúc với trẻ con, cậu không chịu được ồn ào, cơ thể lại yếu ớt, trẻ con xuống tay lại không biết nặng nhẹ nên người trong nhà cũng không cho trẻ con đến quá gần cậu, cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc thích hay là chán ghét đối với đám trẻ con.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã rất có thiện cảm với đứa trẻ này.
Tuy nhiên, nghĩ đến những gì được miêu tả về cậu và đứa trẻ này trong phần tiếp theo của cuốn sách, Trình Tri Lạc cảm thấy mình vẫn nên tránh tiếp xúc quá sâu… Ngay cả khi nhóc con hiện tại vẫn chưa hắc hóa.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Phó Hạ là người bại trận đầu tiên, con ngươi đen láy mê man chớp hai cái, không dám nhìn Trình Tri Lạc nữa, rón rén co người lại về phía bên kia giường, sau gáy đập thẳng vào một bàn tay ấm áp.
Tóc rất mềm.
Sờ thật thích.
Trình Tri Lạc không nhịn được mà vuốt ve đầu cậu bé, như thể chạm vào bộ lông mềm mại của chú mèo con vậy.
Phó Hạ mở to mắt như không thể tin nổi, cả người cứng đờ không dám cử động cứ như bị người ta tóm gáy.
Nhóc biết người này tên là Trình Tri Lạc, là ba nhỏ của nhóc.
Mấy hôm trước, lúc chú Từ Kỳ đến biệt thự tìm nhóc đã giới thiệu người này cho nhóc biết, đây là người sắp gả cho ba, nhóc phải gọi là ba nhỏ.
Chỉ tiếc ba không đến cùng người ấy…
Nhưng mà năm nay ba cuối cùng cũng đã về nước và sau này sẽ luôn ở trong nước, còn có thể ở bên nhóc để đón sinh nhật 4 tuổi, nhóc vẫn rất vui.
Lần đầu tiên nhìn thấy ba nhỏ là ba ngày trước, nhóc bị cảm.
Nhưng bảo mẫu nói thuốc trong nhà đều đã quá hạn, không thể uống được, còn xin nghỉ ở nhà trẻ giúp nhóc, bảo nhóc ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, còn bà ta thì có chút việc phải đi về một chuyến, nếu đến lúc bà ta trở lại mà nhóc vẫn chưa khỏi thì sẽ dẫn nhóc đi viện, trong khoảng thời gian này ba nhỏ mới sẽ chăm sóc nhóc. #𝖙y𝖙novel.com
Lúc ba nhỏ tới trông tâm trạng có vẻ rất tệ, cầm hành lý đi thẳng vào phòng ngủ chính, cả một ngày không thấy mặt đâu, làm hại bài giới thiệu mà nhóc chuẩn bị từ lâu bị uổng phí.
Cơn sốt càng ngày càng nghiêm trọng, bụng càng ngày càng rỗng.
Đồ ăn vặt trong nhà đã bị bảo mẫu giấu đi hết rồi, bởi vì trẻ con ăn vặt nhiều quá sẽ không tốt.
Nhóc còn quá nhỏ, không thể nấu cơm.
Nhóc đói lắm rồi, đói đến mức không thể đi thẳng mà co rúm ở trên sô pha, đầu váng mắt hoa, chỉ còn cách lấy hết can đảm chủ động gõ cửa phòng ngủ chính.
Mất một lúc lâu cửa mới chịu mở.
“Chuyện… gì?” Giọng điệu của ba nhỏ rất dữ, cách nói chuyện cũng hơi kỳ lạ.
Bảo mẫu đã nói với nhóc đây là “nói lắp”, là một loại tật, không bao giờ có thể chữa được.
Khi bảo mẫu nói những lời này, trên mặt bà ta còn nở một nụ cười tươi rói. Cậu nhóc không biết tại sao bà ta lại cười, cảm thấy kỳ lạ nhưng lại dám không hỏi. Cậu nhóc biết rằng trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn, bảo mẫu cũng không cho phép nhóc luôn đặt câu hỏi với bà ta.
Ba nhỏ bị bệnh chắc cũng khó chịu lắm.
Khó chịu giống như nhóc vậy.
Nhóc nhỏ giọng mở miệng: “Ba nhỏ, con đói quá… Hắt xì.”
Nhóc thề mình không thể nhịn nổi nữa mới hắt xì về phía ba nhỏ, nhưng mà nhóc đã nhanh chóng dùng tay che lại mũi rồi.
Giây tiếp theo, cửa bị đóng “rầm” một cái, làm nhóc hoảng sợ, khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng nhóc nhịn xuống không để giọt nước mắt rơi xuống.
Nhóc biết hắt xì vào người khác là một hành vi rất bất lịch sự, là nhóc sai, đã làm sai mà còn khóc là không đúng.
Nhưng cơn sốt của nhóc thực sự rất khó chịu, đầu cũng choáng váng, nhóc thật sự không cố ý.
Sau đó nhóc đỡ cầu thang đi xuống phòng bếp tìm mấy cái bánh bao nguội ngắt, vì bị ốm nên không có cảm giác thèm ăn lắm, nhưng vẫn cố gắng ăn để lấp đầy bụng.
Nhóc còn để lại một ít cho ba nhỏ của mình, nhưng tiếc là ba nhỏ cả ngày hôm đó đều không ra ngoài.
Bánh bao ngọt ăn ngon lắm.
Chỉ tiếc đã lạnh rồi, nhóc không biết phải làm nóng như thế nào…
Nhóc đúng là quá dốt, cái gì cũng không biết làm.
Ngày hôm sau, ba nhỏ cuối cùng cũng ra khỏi phòng, nhưng chỉ trừng mắt nhìn nhóc co ro ở trên sô pha một cái rồi ra cửa.
Nhóc cuối cùng cũng nhận ra ba nhỏ thật sự không thích nhóc.
Giống như ba vậy.
Từ lúc nhóc sinh ra đã không ở bên cạnh.
Cậu nhóc sắp bước sang tuổi thứ ba. Kể từ khi được nhận về từ trại trẻ mồ côi khi mới hai tuổi, nhóc đã chẳng được gặp ba mấy lần. Nếu không nhờ chú Từ Kỳ lấy cho một tấm ảnh của ba, cậu nhóc có lẽ đã không còn nhớ nổi ba mình trông như thế nào.
Bảo mẫu nói đó là vì nhóc không đủ ngoan, bảo nhóc nhất định phải ngoan hơn chút nữa, nói ít lại, không ai lại không thích mấy đứa trẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn cả.
Nhóc đã cố gắng làm rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người ghét nhóc.
Bảo mẫu thường xuyên mang con trai của bà ta đến ở trong biệt thự. Anh trai đó luôn giành lấy đồ của nhóc, còn vẽ bậy lên bài tập của nhóc nữa, dẫn tới các giáo viên ở nhà trẻ đều không thích nhóc.
Ở nhà trẻ có rất nhiều học sinh nói nhóc không cha không mẹ, là đứa không ai cần.
Ba nhỏ mới tới cũng không thích nhóc.
Nhóc không nhịn được mà bọc chăn khóc một lúc.
Lúc không ai nhìn thấy nước mắt có thể rơi.
Đến ngày thứ ba, nhóc sốt ngày càng nặng, cả người nóng quá, khó chịu muốn chết.
Điện thoại đeo tay của nhóc bị hỏng rồi, bảo mẫu đã mang đi sửa. Cậu nhóc cảm thấy rất có lỗi vì mình đã làm hỏng nó, chiếc đồng hồ bị hỏng nặng đến mức đến bây giờ vẫn chưa sửa được, nhóc không thể gọi cho bà ta.
Đây là món quà mừng năm mới mà ba gửi cho nhóc trong dịp Tết năm nay, nhóc không dám để ba và chú Từ Kỳ biết, nếu để bọn họ biết món quà bị nhóc làm hỏng nhanh như vậy, chắc chắn sẽ càng ghét nhóc hơn.
May là buổi tối ba nhỏ đã trở lại, lúc vào đến nhà trên người ba nhỏ có mùi rất lạ, vô cùng khó ngửi, ba nhỏ còn đi thẳng tới chỗ nhóc lắp bắp mắng chửi nhóc một lúc lâu.
Nhóc không hiểu được những từ ngữ trong miệng ba nhỏ, nhưng trực giác nhóc biết ba nhỏ ghét mình.
Sau đó ba nhỏ nôn vào cái chăn trên người nhóc, làm nhóc hoảng sợ, chăn cũng bị ba nhỏ quẳng ra đất.
Nhóc vừa rất lạnh, lại rất nóng.
Tiếng bước chân dần đi xa, nhóc hoàn toàn không có sức lực đứng dậy đuổi theo, cũng không dám đứng dậy đuổi theo.
Sau đó nhóc không còn nhớ nổi cái gì nữa.
Lúc tỉnh lại nhóc đang ngủ bên cạnh ba nhỏ, cơ thể cũng không còn khó chịu đến vậy, trong ổ chăn rất ấm áp, ba nhỏ hình như đang gọi điện thoại với chú Từ Kỳ, còn bảo sẽ chăm sóc nhóc…
Giống như là mơ vậy…
Đúng, chắc chắn là mơ rồi! ( truyện trên app T𝕪T )
Giấc mơ không thể kéo dài mãi mãi, sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy thì sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa.
Nghe nói khi đang nằm mơ trên giường mà rơi xuống giường thì sẽ tỉnh dậy.
Trình Tri Lạc trơ mắt nhìn nhóc con đang nằm trong lòng mình lăn tròn mấy vòng, rồi "bốp" một tiếng rơi xuống đất.
Trình Tri Lạc sững người trong hai giây, chống tay nửa ngồi dậy, nhìn nhóc con đang nằm ngơ ngẩn trên sàn nhà.
Chắc là do bị ngã đau nên mắt cậu bé đỏ hoe, mang theo chút nước mắt sinh lý, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng vì sốt chưa hạ hẳn, đang nhìn cậu một cách ngơ ngác.
Trình Tri Lạc không khỏi có chút căng thẳng.
Chắc là sắp khóc rồi nhỉ…?
Mặc dù chưa từng ở chung với trẻ con, nhưng cậu cũng không phải chưa từng thấy trẻ con, cậu biết mấy đứa nhỏ cực kỳ yếu ớt, còn rất thích khóc.
Sau một hồi rối rắm, Trình Tri Lạc nhanh chóng vươn tay bế nhóc con trở lại giường trước khi cậu bé kịp phản ứng.
Cậu bé dường như bị sợ hãi, lại co rúm người vào mép giường, hai tay nắm chặt lấy gối, nhìn cậu với vẻ mặt sợ hãi, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, như một chú thỏ nhỏ đáng thương, may mắn là không khóc thành tiếng.
Trình Tri Lạc đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của chủ nhân của cơ thể này, biết rằng cơ thể này đã làm một số hành vi không thân thiện với nhóc con, việc bị cậu bé xa lánh cũng là điều bình thường.
Trình Tri Lạc cũng không định tiếp xúc với cậu nhóc quá nhiều, tạm thời ngồi đây trừng mắt với thằng bé cũng là do không còn cách nào khác.
Cậu cần phải lên kế hoạch cho tương lai một cách cẩn thận…
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì tiếng "ục ục" đột nhiên vang lên, trong căn phòng ngủ rộng lớn và yên tĩnh, tiếng động ấy càng trở nên vô cùng đột ngột.
Ánh mắt Trình Tri Lạc theo âm thanh nhìn vào người nhóc con.
Nhóc con nhận ra ánh nhìn của cậu thì chột dạ che lấy bụng nhỏ của mình, hàng mi dài rũ xuống một cách căng thẳng.