Ngoài cửa sổ tuyết bay dữ dội, rèm được kéo lên một nửa, điều hòa thổi ra hơi ấm, nghe truyện cổ tích mà Phó Dư Hoài đã ghi âm, Trình Tri Lạc vậy mà lại ngủ sớm hơn Phó Hạ.

Sáng sớm hôm nay thức dậy, cậu chưa từng nghỉ ngơi, đến chiều lại “lật tung” căn biệt thự một lượt, tiêu tốn không ít sức lực nên đã sớm thấm mệt rồi.

Còn Phó Hạ trưa nay đã ngủ một giấc dài, buổi chiều lại được Trình Tri Lạc để trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, không hoạt động nhiều nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ lắm.

Nghe tiếng thở đều đặn của người bên cạnh, Phó Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng "ba nhỏ".

Không ai trả lời.

Phó Hạ lại cẩn thận sà vào trong lòng Trình Tri Lạc, nghe giọng nói dịu dàng của ba phát ra từ điện thoại di động, con ngươi đen láy lấp lánh, không có một chút buồn ngủ nào.

Sau khi tỉnh dậy trong lòng ba nhỏ, hết thảy cứ như một giấc mơ.

Nhưng cậu bé đã xác nhận... Chính xác không phải mơ.

Phó Hạ giống như một con thú nhỏ, dưới sự dịu dàng và ôm ấp ấm áp dỗ dành vào giấc ngủ, như thể trong nháy mắt cậu bé đã sở hữu cả thế giới. 

-

Trong mấy ngày tiếp theo, tuyết cứ rơi không ngừng, Phó Hạ rất thích tuyết, nhưng Trình Tri Lạc nghĩ, bệnh của cậu bé vẫn chưa khỏi hẳn nên không đưa cậu bé ra ngoài chơi tuyết, dù sao sau này vẫn có nhiều cơ hội chơi tuyết, cứ chăm sóc cơ thể thật tốt trước rồi tính tiếp.

Cuối cùng, vào ngày tuyết ngừng rơi hoàn toàn, Trình Tri Lạc nhận được tin nhắn từ La Phi.

Hợp đồng đã được phê duyệt, La Phi cũng gửi trước một bản hợp đồng điện tử cho Trình Tri Lạc.

Trình Tri Lạc xem không hiểu những hợp đồng này, sợ bị lừa nên dứt khoát trực tiếp ném cho Phó Dư Hoài, nhờ anh giúp tìm người xem thử.

Khi Phó Dư Hoài nhận được hợp đồng mà Trình Tri Lạc gửi đến thì không khỏi ngạc nhiên.

Mặc dù không biết Trình Tri Lạc làm cách nào để khiến công ty đồng ý và vạch ra một bản hợp đồng trả tự do sớm như vậy... Nhưng điểm quan tâm của Phó Dư Hoài lại ở mặt tại sao Trình Tri Lạc muốn kết thúc hợp đồng.

Muốn đến công ty giải trí tốt hơn sao?

Hay là vì Phó Hạ?

So với cái sau... Phó Dư Hoài hy vọng cái trước hơn.

Anh không hề thích "bắt cóc" người khác, Trình Tri Lạc muốn tham gia show thiếu nhi này như thế, có thể thấy chắc chắn cậu muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí, nếu chấm dứt hợp đồng với công ty giải trí vì Phó Hạ, anh sẽ cảm thấy mình nợ cậu một ân tình rất lớn.

Anh cũng không thích nợ ân tình.

Nhưng hợp đồng mới của công ty cũng đã được phê duyệt, cho dù là lựa chọn mà Trình Tri Lạc đưa ra, giả sử thật sự là vì Phó Hạ, anh cũng đành phải nợ ân tình này trước.

Nhưng giữa anh và Trình Tri Lạc chỉ là mối quan hệ hợp tác, vẫn chưa đến mức có thể hỏi chuyện riêng tư như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phó Dư Hoài đọc kỹ bản hợp đồng, lại gửi hợp đồng điện tử cho Nghiêm Cảnh, anh ấy hiểu rõ các quy định cứng nhắc của giới giải trí hơn anh, càng có thể nhìn ra trong hợp đồng có "bẫy" gì hay không. 

Sau khi lại bị Nghiêm Cảnh cười nhạo mấy câu, Phó Dư Hoài trả lời tin nhắn Trình Tri Lạc.

Lão già: [Hợp đồng không có vấn đề gì.]

Lão già: [Khi nào cậu tới công ty ký hợp đồng? Tôi bảo Từ Kỳ đi cùng cậu.]

Trình Tri Lạc vui vẻ đồng ý.

Có người đi cùng đương nhiên sẽ tốt hơn.

Mặc dù La Phi cứ liên tục gửi tin nhắn bảo cậu đưa nhóc con đến cùng, nhưng Trình Tri Lạc vẫn viện cớ nhóc con bị bệnh, tuyết tan lạnh nên không tiện ra ngoài cho có lệ. 

Xuyên đến thế giới này được mấy ngày, vì tuyết rơi liên tục mà bản thân cậu cũng chưa từng rời khỏi căn biệt thự này, lần đầu tiên ra ngoài, còn đến một nơi là công ty giải trí như thế, cho dù có Từ Kỳ đi cùng thì cậu cũng không đưa nhóc con đến cùng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khi Từ Kỳ đến, Trình Tri Lạc đang lấy bánh quy đã nướng trước đó ra, đặt một vài cái lên bàn nhỏ.

Trên TV đang chiếu phim hoạt hình Uông Uông thần kỳ, Phó Hạ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy Từ Kỳ thì hơi ngạc nhiên hét lên một tiếng "Bác Từ".

Từ Kỳ lớn hơn Phó Dư Hoài tám chín tuổi, cũng đã gần bốn mươi, tóc trắng xen lẫn tóc đen, trông ra dáng một người đàn ông điềm đạm.

Thấy Phó Hạ lạch bạch chạy tới trước mặt mình, Từ Kỳ mỉm cười, móc ra vài viên kẹo trong túi. 

Mỗi lần anh ta đến gặp Phó Hạ đều mang theo vài viên kẹo, cậu nhóc sẽ rất vui mừng.

Nhưng lần này hơi khác.

Cậu nhóc chia kẹo cho Trình Tri Lạc.

Trước kia, khi có bảo mẫu và con của bảo mẫu ở đây, Phó Hạ chỉ bỏ kẹo nhận được vào túi của mình, không hề chia cho người khác.

Ban đầu anh ta cho rằng đây là một đứa trẻ háu ăn đồ ngọt và hơi hướng nội, chỉ là vài viên kẹo thôi, không chia thì không chia, cũng không cần thiết đòi hỏi quá cao.

Nhưng hôm nay...

Thấy cậu nhóc được Trình Tri Lạc căn dặn kỹ lưỡng vài câu, quyến luyến không nỡ nhìn Trình Tri Lạc, Từ Kỳ luôn cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.

Cuối cùng, Trình Tri Lạc an ủi nhóc con xong và hứa mình nhất định sẽ quay về đúng giờ, lúc về sẽ mang cho cậu bé một món quà nhỏ, cuối cùng nhóc con cũng ngồi lại trên ghế sô pha.

Nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào Trình Tri Lạc đang đi về phía cửa cùng Từ Kỳ, ngay cả Uông Uông thần kỳ trên TV cũng không thể thu hút được cậu bé. 

Ở bên nhau vài ngày ngắn ngủi, Phó Hạ đã trở nên cởi mở với Trình Tri Lạc, mặc dù đôi khi vẫn còn hơi rụt rè, sợ bản thân làm điều gì đó khiến Trình Tri Lạc ghét bỏ mình, nhưng những mánh khóe quen thuộc như sự nũng nịu của trẻ con thì đúng là hạ bút thành văn.

Sau khi đóng cửa, gió lạnh thổi đến mức Trình Tri Lạc vội vàng kéo khăn quàng lên cổ.

Từ Kỳ lái xe tới, vô cùng ân cần mở cửa hàng ghế sau giúp Trình Tri Lạc.

Điều hòa trong xe ấm lên nhanh chóng, Trình Tri Lạc không chủ động nói chuyện với Từ Kỳ, cậu không có hứng thú gì cho lắm với chuyện của Phó Dư Hoài và nhà họ Phó. 

Từ Kỳ cũng không nói nhiều, suốt chặng đường trong xe đều rất im lặng.

Đến dưới tòa nhà công ty giải trí, trước khi xuống xe, không biết Từ Kỳ từ đâu lấy ra một cặp kính đen và khẩu trang, quay đầu nói với Trình Tri Lạc đang ngồi ở hàng ghế sau: “Cậu Trình có để ý nếu tôi ăn mặc thế này không?” 

Trình Tri Lạc lắc đầu, đương nhiên hiểu ý của Từ Kỳ, trả lời: "Không để ý, vốn đã phiền phức cho anh rồi, công ty giải trí tai vách mạch rừng, che kín một chút cũng tốt hơn."

Đây là một câu dài, mặc dù nói hơi lắp bắp nhưng Từ Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc.

Không có quá nhiều người biết về chuyện cậu và Phó Dư Hoài thỏa thuận kết hôn, kể cả bản thân Phó Dư Hoài tạm thời cũng không có ý định tiết lộ việc này.

Trình Tri Lạc biết anh đang giả vờ chán ghét cuộc hôn nhân này, do đó mới khiến những người của nhà họ Phó lơ là cảnh giác.

Bây giờ cậu và Phó Dư Hoài là mối quan hệ đồng minh, đương nhiên sẽ không trái ý anh.

Từ Kỳ là thư ký của Phó Dư Hoài, Phó Dư Hoài nhờ anh ta đến công ty giải trí ký hợp đồng cùng cậu thì đã rất coi trọng việc này rồi, Trình Tri Lạc không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu điều này.

Từ Kỳ mỉm cười với cậu, nhanh chóng đeo kính đen và khẩu trang vào, xuống xe mở cửa hàng ghế sau.

La Phi đã đợi người ở tầng một của công ty.

Sau khi nhìn thấy Trình Tri Lạc và người đàn ông phía sau Trình Tri Lạc ở đằng xa, trong lòng bỗng đập thình thịch một tiếng.

Trình Tri Lạc này... ký hợp đồng hẳn sẽ không dẫn theo lão già kia đến chứ? 

Lão già còn che kín như vậy, cũng không nhìn rõ mặt, chắc là sợ bị chụp được gì đó.

Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra lão già này quả thực rất thích Trình Tri Lạc, dù che kín như vậy nhưng vẫn bất chấp “nguy hiểm” đến công ty cùng Trình Tri Lạc.

Nhớ lại những gì người quản lý của Trình Diệp Gia nói với anh ta tối qua, La Phi lén lút gửi tin nhắn cho mọi người trong công ty.

[Tầng một công ty, chụp vài bức ảnh, Trình Tri Lạc và lão già, chụp rõ mặt Trình Tri Lạc, chụp mờ khuôn mặt của lão già đó một chút, đừng để lại bất kỳ đặc trưng nào]

Show thiếu nhi sắp bắt đầu khởi động hoàn toàn, tin xấu về việc Trình Tri Lạc gả cho một lão già có thể mang lại rất nhiều lưu lượng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play