Trình Tri Lạc không nghĩ tới nguyện vọng của nhóc con lại là cái này, còn… có cả cậu nữa.

Nhưng nhắc đến công viên giải trí, Trình Tri Lạc quả thực không hiểu sao lại có chấp niệm với nơi này.

Kiếp trước do sức khỏe không được tốt nên cậu chưa từng đến những nơi đông đúc như công viên giải trí, lúc nhỏ dù ở nhà hay ở bệnh viện ba mẹ đều mua rất nhiều đồ chơi cho cậu, nhưng tận sâu trong lòng cậu vẫn có chút tiếc nuối.

Nếu có cơ hội, cậu rất muốn đi công viên giải trí một lần.

Nghe nói trò chơi ở đó rất kích thích… thân thể này cũng rất khỏe mạnh nên mấy trò chơi bình thường chắc đều có thể chơi được.

Nghĩ đến đây, Trình Tri Lạc cùng Phó Hạ ngồi đợi trước điện thoại chờ câu trả lời của Phó Dư Hoài.

Nếu sau lưng hai người có mọc đuôi thì chắc chắn lúc này nó đang vẫy qua vẫy lại. 

Lần này Phó Dư Hoài trả lời rất nhanh, “ting” một tiếng, Phó Hạ nóng lòng vươn bàn tay nhỏ bé mở bản tin nhắn thoại mà Phó Dư Hoài gửi đến.

“Được, đợi ba xong việc sẽ đưa con với ba nhỏ đi công viên giải trí.”

Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp dịu dàng.

Tuy nghe có vẻ như là hứa suông, làm xong việc… rốt cuộc thì bao giờ mới làm xong thì chẳng ai biết được, nhưng một lớn một nhỏ vẫn rất vui vẻ.

Phó Hạ là do không biết “hứa suông” có nghĩa là gì, chỉ biết rằng ba đồng ý dẫn cậu bé và ba nhỏ đi công viên giải trí chơi.

Trình Tri Lạc thì là vì cậu biết dựa theo thiết lập nhân vật thì Phó Dư Hoài không thể nào là một người chỉ biết hứa suông, anh nói được thì nhất định sẽ làm được, chỉ là tình hình hiện tại của nhà họ Phó đúng là rất gay gắt, anh đúng là rất bận nên không thể yêu cầu cao quá được.

Giải quyết xong chuyện “đồng hồ thông minh”, còn được đồng ý cho đi công viên giải trí, Phó Hạ vui như một chú nai nhỏ, cậu bé ngồi trên ghế sô pha đung đưa đôi chân nhỏ.

Thì ra… ba sẽ không giận cậu bé vì cậu bé lỡ tay làm hỏng món quà ba tặng!

Đợi dì bảo mẫu về cậu bé nhất định phải nói chuyện này cho dì ấy biết!

Xử lý xong chuyện “đồng hồ thông minh”, Trình Tri Lạc tiếp tục xem danh sách được sắp xếp trong văn kiện, lại chọn vài cái đắt tiền hỏi bóng hỏi gió nhóc con.

Phản ứng của nhóc con lại không giống như vụ đồng hồ thông minh, thay vào đó là vẻ mặt mơ màng giống như… chưa từng nhận mấy món đồ Phó Dư Hoài tặng vậy, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ nên cậu bé thậm chí còn không biết những thứ này là gì.

Trong lòng Trình Tri Lạc lại càng tức hơn.

Những thứ này còn chưa đến tay nhóc con đã bị bảo mẫu “lấy luôn” rồi.

Thật là to gan.

Ăn trộm một cách trắng trợn như thế.

Nhưng khi nhìn thấy nhóc con tỏ ra vui vẻ vì đã thẳng thắn nói về việc đồng hồ thông minh với Phó Dư Hoài, Trình Tri Lạc lại cảm thấy thay vì để bà ta ngụy tạo thành nhóc con cố ý làm hỏng đồng hồ, còn không bằng trực tiếp “lấy luôn”, chí ít nhóc con cũng sẽ không buồn lâu như vậy.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng không thể tha thứ được.

Trình Tri Lạc lập tức đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ nào đó để nhóc con ngồi trên sô pha xem hoạt hình một mình, nhóc con rất ngoan cũng rất nghe lời cậu.

Ngay lập tức, Trình Tri Lạc nhanh chóng dựa theo danh sách tìm khắp biệt thự một lượt, cứ coi như đó là một cách để rèn luyện thân thể mới này.

Nếu như là một căn biệt thự khác, Trình Tri Lạc chắc chắn sẽ không tốn thời gian công sức để lục từng ngóc ngách, không những có thể sẽ không tìm thấy mà ngược lại còn mệt đứt hơi.

Biết làm sao được đây, căn biệt thự này quá trống, nhìn thoáng qua thôi cũng có thể nhìn thấy hết mọi thứ, tìm kiếm cũng chẳng tốn sức chút nào cả. ( truyện trên app T𝕪T )

Trên tường đến tranh trang trí cũng không có, tủ cũng gần như trống không chỉ để vài món đồ cơ bản mà thôi. Mấy phòng trên tầng hai trừ phòng ngủ chính, phòng ngủ của nhóc con với phòng ngủ của bảo mẫu ra thì đều bị khóa hết. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Phòng ngủ chính và phòng ngủ của nhóc con cậu cũng xem qua rồi, những món đồ trong danh sách chỉ tìm thấy vài món không quá đắt tiền.

Phòng ngủ của bảo mẫu bị khóa, chìa khóa chắc cũng bị bà ta cầm theo rồi, trong biệt thự có thể còn có chìa khóa dự phòng khác, nhưng Trình Tri Lạc không có ý định tiếp tục lục tìm phòng ngủ của bà ta.

Bảo mẫu không ngốc, không thể nào cất đồ ăn trộm ở phòng ngủ, nếu như có ngày bị lộ thì không phải tang chứng vật chứng đều có đủ hết à.

Ngược lại, bà ta rất thông minh, mấy món đồ lấy đi hầu như đều có thể đổ lỗi được, dù có bị phát hiện cũng cũng có thể lấy lý do làm hỏng rồi vứt đi để làm cớ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Hơn nữa… tiền lương mà Phó Dư Hoài cho bà ta cũng rất cao, cộng thêm những thứ bà ta vơ vét được trong một năm này, bà ta hoàn toàn có thể thông qua bồi thường để thoát tội, chỉ là mất chút tiền mà thôi.

Không có chứng cứ thì cũng không có cách nào để bà ta nhận sự trừng phạt của pháp luật được.

Giao cho Phó Dư Hoài xử lý thì anh cũng chỉ để bà ta bồi thường theo những gì đã lấy.

Phải bồi thường, nhưng bồi thường tiền thì quá nhẹ, còn lâu mới đền bù được những hành vi phạm pháp và những lỗi lầm mà bà ta gây ra cho Phó Hạ.

Trình Tri Lạc đương nhiên sẽ thay nhóc con trừng trị bà ta.

Nếu không có bằng chứng, thì mình “ tạo ra” bằng chứng.

Trình Tri Lạc tin chắc rằng — “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

Sau khi tìm hết một lượt, Trình Tri Lạc mệt đến nỗi thở dốc.

Cơ thể này tuy mạnh khỏe, nhưng thường ngày lại ít vận động, thể lực này trong mắt cậu quả thực không đạt yêu cầu.

Đợi tuyết tan, mùa xuân đến, cậu sẽ cùng nhóc con ra ngoài luyện tập.

Sức khỏe của nhóc con cũng không được tốt cho lắm, thỉnh thoảng lại ốm nhẹ, bắt buộc phải được điều chỉnh ngay từ nhỏ mới được.

Đợi hơi thở ổn định lại, Trình Tri Lạc dựa vào tường mở điện thoại ra, bấm vào giao diện trò chuyện với bảo mẫu.

Trình Tri Lạc: [Xin chào, bác là người chăm sóc cho Hạ Hạ có đúng không? Tôi là Trình Tri Lạc, lúc về có thể giúp tôi mua ít thuốc cảm cúm và thuốc hạ sốt thông dụng không?]

Trình Tri Lạc: [Chuyển khoản 1000 nhân dân tệ]

Những loại thuốc đó nhiều nhất cũng chỉ mất 100 tệ, nhưng Trình Tri Lạc lại “rất hào phóng” trực tiếp chuyển hẳn một nghìn tệ — “Người ngốc dễ lừa” là thiết lập nhân vật mà cậu đặt cho mình.

Câu cá mà tiếc mồi thì sao làm cá cắn câu được.

Tuy lúc chuyển tiền có chút tiếc tiền.

Dù thân thể này từng là thiếu gia của nhà họ Trình, nhưng nhà họ Trình bình thường rất khắc nghiệt với cậu, từ nhỏ đã không có tiền tiêu vặt, hầu như số tiền cậu có bây giờ đều là do cậu kiếm được khi vào giới giải trí, cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là ít đến đáng thương. 

Trình Tri Lạc quyết định chút nữa đi gặp lão già thanh toán mấy khoản tiền tạm ứng này.

Cậu ra sức, Phó Dư Hoài chi tiền để con mồi cắn câu, rất công bằng.

Qua một lúc lâu mới nhận được thông báo hiển thị chuyển khoản đã được nhận.

Mẹ của bé con bốn tuổi: [Được, hai ngày nữa tôi sẽ về, cậu Trình còn có yêu cầu nào khác nữa không?]

Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Tri Lạc lại chuyển cho bà ta thêm một khoản tiền.

Trình Tri Lạc: [Chuyển khoản 1000 nhân dân tệ]

Trình Tri Lạc: [Lại mua thêm một chút sách với kẹo cho trẻ ba bốn tuổi dùng, làm phiền bác rồi.]

Đầu bên kia nhận chuyển khoản rất nhanh.

Mẹ của bé con bốn tuổi: [Không phiền, không phiền]

Trong nguyên tác bảo mẫu cố ý lợi dụng lúc Trình Tri Lạc đến để xin nghỉ phép về nhà, giao Phó Hạ đang bị bệnh cho Trình Tri Lạc chăm sóc cũng là để quan sát thái độ của Trình Tri Lạc với Phó Hạ, qua đó bày tỏ thái độ của bản thân.

Nhưng vì nguyên chủ cùng người quản lý La Phi trực tiếp đưa nhóc con đến show thiếu nhi, bảo mẫu biết tin liền xin Phó Dư Hoài nghỉ việc, đem những gì vơ vét được trong một năm này chạy trốn.

Nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa bắt đầu, hình ảnh bên ngoài của nguyên chủ vốn là một tên ngốc có tật nói lắp, cậu chỉ cần quăng chút mồi, để bảo mẫu thấy ít “cơ hội kinh doanh” trên người cậu, bà ta sẽ không nỡ rời đi nữa.

Sau khi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với bảo mẫu, Trình Tri Lạc lại đặt mua vài chiếc camera ẩn của mấy cửa hàng cùng thành phố.

Chỉ cần đợi cá cắn câu nữa thôi.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, mùa đông trời tối rất sớm, Trình Tri Lạc bật vài chiếc đèn trong biệt thự lên, vui vẻ chạy vào bếp nấu một bữa tối đơn giản cho mình và nhóc con.

Nhóc con nghe thấy tiếng động trong bếp thì đến phim hoạt hình Uông Uông thần kỳ cũng không thèm xem nữa, cậu bé bám lấy Trình Tri Lạc như một cái đuôi nhỏ xem cậu nấu ăn.

Trình Tri Lạc dùng dao thái cà rốt thành những miếng đều nhau.

Phó Hạ: “Ba nhỏ giỏi quá!”

Trình Tri Lạc dùng dao gọt hoa quả cắt một miếng cà rốt thành hình đầu thỏ rồi đút cho nhóc con.

Phó Hạ: “Wow!”

Nhìn dáng vẻ nhóc con cầm miếng cà rốt hình đầu thỏ hưng phấn không nỡ ăn, Trình Tri Lạc cười cười xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

Phó Hạ vẫn ăn no như cũ, hài lòng vỗ vỗ bụng, nửa tiếng sau ngoan ngoãn cầm cốc chạy đến chỗ máy lấy nước rót cho mình nửa cốc nước, pha thuốc và tự uống hết.

Thuốc tuy không đắng, nhưng vị của nó không ngon cho lắm.

Ngay lúc Phó Hạ chuẩn bị rót thêm một chút nước ấm để súc miệng thì một viên kẹo đưa đến trước mặt cậu bé.

Phó Hạ dùng hai tay nhận lấy kẹo, kinh nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn ba nhỏ!”

Trình Tri Lạc thuận tay xoa đầu cậu bé.

Kẹo này là tối qua đi bar uống rượu nguyên chủ tiện tay lấy, kẹo trái cây cứng, cậu vừa ăn một cái, mùi vị cũng không tệ lắm.

Cậu biết chắc là nhóc con sẽ thích.

Chỉ thấy nhóc con chạy lên phòng mình trên tầng hai, cẩn thận cất viên kẹo vào chiếc hộp nhỏ giấu ở ngăn tủ cuối cùng.

Buổi chiều lúc Trình Tri Lạc lục tìm trong trong biệt thự có nhìn thấy, đương nhiên cũng nhìn thấy kẹo ở bên trong.

Không ngờ… cậu lại vô tình phát hiện ra “bí mật nhỏ” của nhóc con.

Nhưng nhóc con không có ý giấu cậu, nếu không cũng chẳng lấy chiếc hộp ra khi biết cậu đi theo.

Chỉ thấy cậu bé ghé sát lại gần Trình Tri Lạc, hào phóng nói: “Ba nhỏ, đây là hộp kẹo của con, nếu ba nhỏ muốn ăn thì cứ lấy ở đây này.”

Sau đó lại nói thêm một câu: “Ba nhỏ không được nói cho người khác đâu đó.”

Nhớ lại buổi sáng nhóc con nói sẽ cho cậu hết kẹo của mình, để cậu không bị người xấu lừa, tim Trình Tri Lạc lại mềm ra.

“Được.”

Trình Tri Lạc dơ ngón út ra, móc tay với nhóc con.

Cùng chia sẻ bí mật nhỏ, còn móc tay, tuyết ngoài cửa sổ có rơi lớn thế nào đi nữa cũng không không thể ngăn được hơi ấm trong nhà và hai trái tim rực cháy.

Sau khi mở cửa cửa thông gió vào buổi sáng, trong biệt thự gần như không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.

Nhóc con vẫn chưa khỏi ốm hoàn toàn, Trình Tri Lạc chỉ thay cho cậu bé một bộ quần áo mới, không vội tắm cho cậu bé. Cuối cùng, Trình Tri Lạc mặc áo ngủ nằm trên giường với nhóc con.

Mắt Phó Hạ sáng long lanh, bàn chân nhẹ nhàng đung đưa dưới chăn.

Trình Tri Lạc cũng biết cậu bé đang mong đợi cái gì, lập tức mở mấy đoạn ghi âm mà lão già gửi tới.

Bây giờ là thời gian kể chuyện trước khi ngủ của lão già.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play