Nhà họ Tề.
Lưu ma ma sửa sang áo mũ lại cho tam thiếu gia. Hắn không quen đội mũ nên cứ lắc lắc đầu, luôn miệng kêu không đội. Lưu ma ma dỗ hắn: “Tam thiếu gia đừng động, đây là mũ tân lang, hôm nay là ngày đại hỉ của người, phải cưới vợ.”
“Không đội mũ, khó chịu.” Tề Thiếu Phi lắc đầu, trông rất uất ức.
Rõ ràng là người trưởng thành, lại phong lưu tuấn dật, dáng người cao rộng, nhưng lúc nói chuyện lại mang theo vẻ như con nít, giọng cũng mềm mại y hệt.
Lưu ma ma dỗ dành hắn: “Tam thiếu gia nhịn một chút, sau khi cưới tức phụ thì vị kia có thể chơi với người.”
“Chơi, chơi vui nha.”
“Chò phu lang vào cửa rồi lại chơi, tam thiếu gia ngoan ngoãn, một hồi phu lang vào nhà người nhớ nghe lời, bảo người làm gì thì làm đó nhé, ngoan nha.”
Lưu ma ma không ngừng dặn dò, nhưng bà ta vẫn không yên tâm, cứ lo xảy ra chuyện. Sau khi ăn mặc chỉnh tề cho tam thiếu gia xong thì bà ta bảo hắn ngồi trên ghế chờ, còn mình thì cầm miếng điểm tâm dỗ dành hắn y hệt con nít.
“Bên kia đúng là có tâm, tìm cho tam thiếu gia một phu lang tốt thế kia, đồ đen đuổi, nói không chừng còn hại tam thiếu.” Mai Hương bĩu môi nhìn về phía chính viện.
Trong lòng Lưu ma ma cũng không tin là đại nãi nãi đối xử với tam thiếu gia tốt, nếu muốn tốt thì cũng không chậm trễ đến mức hắn mười chín tuổi mới kết hôn, cũng không đến nỗi tìm một ca nhi ở nông thôn như thế.
“Ta nghe nói kẻ kia từng gả hai lần rồi.” Mai Hương vừa nhắc đến là tức giận.
Lưu ma ma cũng từng nghe chuyện này, bà ta nhìn mặt Mai Hương, nói; “Nay là ngày tốt, đừng nói linh tinh. Tân phu lang cũng chưa từng bái đường, đâu thể nói là đã gả. Lại nói bà mối nói phu lang này có mệnh phú quý, mấy người lúc trước không áp được, nói không chừng gả cho tam thiếu lại thành xung hỉ, tốt cho người.”
“Mệnh phú quý gì chứ, ma ma thật là dễ tin người.” Mai Hương tức giận đến dậm chân.
Lưu ma ma nhìn Mai Hương, có tâm nhắc nhở: “Kết hôn là chuyện lớn, theo lệnh cha mẹ nghe lời mai mối, bát tự đã giao, sính lễ cũng đã đưa, chúng ta là hạ nhân hầu hạ, tam thiếu gia cưới người thế nào cũng không đến phiên chúng ta nói chuyện, có biết không? Đừng nói nữa.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Đằng trước bắt đầu báo tin vui, nói tân phu lang đã đi đến cửa trấn rồi, mời tam thiếu gia chuẩn bị.
Lưu ma ma đuổi người đi, vừa quay đầu lại thì ai u một tiếng, tam thiếu gia ăn điểm tâm không cẩn thận làm rớt hết lên người. Bà ta vội vàng phủi sạch cho hắn rồi sửa sang lại xiêm y, nói: “Tam thiếu gia, tân phu lang đến rồi, chúng ta phải đi đó người.”
“Được nha, đi ra ngoài chơi.” Tề Thiếu Phi vui vẻ nhảy nhót, vỗ tay.
Lưu ma ma dụ hắn: “Tam thiếu gia phải ngoan nha, chút nữa chúng ta sẽ ngồi xe ngựa ra ngoài.”
Tam thiếu gia hệt như đứa nhỏ, sợ ngựa lớn nên chỉ có thể ngồi xe ngựa đi đón người.
“Được nha, ngồi xe lớn.”
“Tam thiếu gia đừng nhảy, đừng nhảy, người phải ngoan nha…”
Ở trước cửa trấn Thanh Ngưu, bà mối Hoàng mời tân phu lang đổi kiệu. Sầm Việt ngồi trên xe ngựa lắc lư cả một đường, lắc đến muốn ngu người luôn, thế là y vội vàng chui ra, đổi sang kiệu, còn hỏi bao lâu mới đến.
“Sắp rồi, chờ tam thiếu gia ra đón là được.” Bà mối Hoàng cười nói.
Mọi người bèn ở đó chờ người.
Sầm Việt ngồi bên trong kiệu, từ trong túi tiền móc ra ít hạt dưa đưa lên miệng cắn, y vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong kiệu, hệt như đang nói chuyện phiếm: “Trong trấn chắc là không có đá rơi đâu nhỉ? Mà mấy hôm nay trời cũng không mưa.”
“Không, không, trấn trên này rất thái bình.” Hoàng Đại Chủy nói thầm “đừng có nửa đường xảy ra chuyện bất trắc đấy”, Việt ca nhi ngồi trong kiệu vừa nghe thế thì lập tức ngậm miệng lại.
Đợi thêm khoảng thời gian vừa uống một chén trà nhỏ thì đã thấy đội ngủ rước dâu của nhà họ Tề, đi đầu là một chiếc xe ngựa.
“Đến rồi.”
Hoàng Đại Chủy thấy thế thì thở ra một hơi, lại hơi tiếc nuối. Mà thôi kệ, dù sao đi chăng nữa thì mối này cũng do mình làm mai, làm bà mối bao nhiêu năm nay, chưa thấy hôn sự nào giống cái đám này cả.
Bà ta ngóng trông xảy ra sự cố, lại day dứt lương tâm, nhưng nếu không xảy ra chuyện thì đại nãi nãi sẽ tìm bà ta gây sự, ai nha, cầm số tiền này đúng là phỏng tay mà.
Tiếng kèn hỉ và tiếng trống vang lên rền trời, đằng trước có xe ngựa mở đường, theo sau là kiệu hỉ, bá tánh bên đường đứng xem chuyện vui, cũng có vài giọng nói lạc vào trong tai của Sầm Việt.
“Hiếm khi kẻ ngốc còn lấy vợ đấy.”
“Tề lão gia có củ cải cơ mà, cưới vợ cho con trai thì có gì lạ đâu.”
“Lần đầu tiên ta thấy có người ngồi xe ngựa đón dâu đấy.”
“Nghe nói là cưới tiểu ca nhi, hơn nữa còn ở nông thôn.”
“Ca nhi ở nông thôn thành thật nha, nếu không thì người ở trên trấn này có mấy ai chịu gả con gái mình cho kẻ ngốc đâu. Thế chẳng phải gây học cho người ta hay sao?”
Nói đến nói đi cũng chỉ có mấy lời đó, Sầm Việt nghe xong thì cũng hơi tò mò về Tề tam thiếu gia này, nếu như kẻ này bị mẹ kế nuôi đến mức béo quay còn ngang tàn thì…
Bé con mà mập quá thì không tốt cho cơ thể đâu, phải giảm cân.
“Tân nhân đến…”
Vừa đến cửa nhà họ Tề thì đã có người xướng lễ, sau đó là tiếng pháo, rung động rền vang, vừa đến cửa đã nghe tiếng chúc mừng, có người nói mấy lời cát tường, còn phát bánh hỉ.
“Thiếu Phi đá cửa kiệu đi.” Có người ồn ào: “Nâng chân lên đá, đá mạnh một chút, như thế sau này tức phụ mới nghe lời.”
Sầm Việt ngồi ở trong kiệu, nghe giọng điệu chỉ đạo của nam nhân kia thì cảm thấy rất ghét, hiển nhiên kẻ này không có ý dạy cho Tề tam thiếu, mà là đang ra oai phủ đầu với y, hoặc là khiến phu thê bọn họ mất mặt.
Dù sao bây giờ y cũng gả cho Tề tam thiếu, hai người xem như một.
Sầm Việt xốc mành, bên ngoài cổ kiệu, Tề Thiếu Phi không nhấc chân đá kiệu mà là sờ sờ vách kiệu, vừa thấy mành động đậy thì hoảng sợ, đôi mắt to tròn trợn lên, tò mò nhìn vào bên trong.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Sầm Việt: Ôi, tên ngốc này cũng đẹp trai quá rồi đấy.
“Tức, tức phụ.”
Sầm Việt cười: “Ngoan.”
Tề Thiếu Phi nở nụ cười đầy ngây ngô, nói: “A Phi rất ngoan.” Hắn rất vui vẻ, hệt như đứa nhỏ muốn chia sẻ đồ vời bạn của mình, thế là quay đầu nhìn bà mối Hoàng ở bên cạnh: “Tức phụ khen A Phi kìa.”
Hoàng Đại Chủy: “…Đúng đúng, tề tam thiếu đưa lụa đỏ trong tay cho tề quân đi, nắm tay tề quân xuống kiệu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“À à, được, tức phụ phải xuống kiệu, cẩn thận không sẽ ngã.”
“Ta sẽ không ngã, ngươi chú ý một chút.” Sầm Việt hiểu ý của tam thiếu gia.
Xuống kiệu, người vây xem rất nhiều, Sầm Việt liếc mắt một cái là chú ý đến giọng nam đang ồn ào nãy giờ, nhìn chỉ tâm hơn hai ngươi, mắt láo liên khiến người ta không thích. Sau khi nhớ kỹ bộ dạng kẻ này thì y giơ tay, nâng quạt tròn che mặt rồi đi theo Tề Thiếu Phi vào trong cửa lớn nhà họ Tề.
“Tức phụ, qua.” Tề Thiếu Phi nghiêm túc dẫn y đi qua ngạch cửa cao, còn quay đầu lại dặn dò tức phụ của mình: “Ngã, đau đau.” Nói xong lại dùng tay sờ sờ đẩu, nói là A Phi đau.
“Biết rồi.” Sầm Việt đáp.
Bà mối Hoàng nhìn phu thê hai người nói chuyện, thầm nghĩ thật là an bình, cuộc sống của hai người sau này cũng tốt, tuy là Tề tam thiếu ngốc nghếch nhưng lại rất thương phu lang của mình.
Chờ đến khi đến chính viện nhà họ Tề, bắt đầu bái đường thì tim của Hoàng Đại Chủy như treo trên cổ họng.
Cao đường đã có người ngồi.
Tề lão gia năm nay đã ngoài năm mươi, nhìn có hơi già, bộ dáng hệt như mấy đại chủ nhà giàu thông thường. Bên cạnh là vợ kế Đỗ thị, nhìn khoảng hai tám, hai chín, tóc dài đen mượt, mặc một bộ váy đỏ thẫm, bên cạnh còn có một nam hài béo tốt.
Hẳn là đệ đệ của Tề Thiếu Phi, do vợ kế sinh, năm nay mười một.
Người xướng lễ kêu lên, nhất bái thiên địa.
Tề Thiếu Phin ngây thơ mờ mịt, không rõ chuyện gì. Sầm Việt vừa nâng quạt vừa nâng lụa đỏ, nắm lụa đỏ kéo kéo, bảo tam thiếu gia nhìn mình, sau đó lại hạ cây quạt xuống, để lộ đôi mắt, nháy mắt ra hiệu với hắn…