Sau đó y nhìn thấy Tề Thiếu Phi cười ha hả, mắt sáng rực, hiển nhiên là không hiểu gì.
“Học theo ta.”
“Được, A Phi học theo tức phụ.”
Người ở trong chính viện đều nở nụ cười thiện ý, không ai dám ồn ào, dù sao Tề lão gia vẫn còn ở đó. Chờ sau khi tân phu thê bái thiên địa xong, xướng lễ lại hô: “Nhị bái cao đường…”
Sầm Việt tiếp tục kéo lụa đỏ, xoay người. Lần này Tề Thiếu Phi học theo, xoay về phía cha mình rồi kêu: “A Phi biết, A Phi biết.”
“Ngươi bái đường thành thân mà nhốn nháo cái gì.” Tề lão gia nói.
Tề Thiếu Phi bị dọa rụt người lại. Sầm Việt ở bên cạnh thấy thế thì kéo lụa đỏ, lỗi kéo sự chú ý của Tề Thiếu Phi, y nhỏ giọng khen: “A Phi thật thông minh.”
“Tức phụ khen A Phi.” Tề Thiếu Phi lại vui vẻ.
Chờ đến khi phu thê giao bái, Tề Thiếu Phi cười rộ lên, nhìn chằm chằm Sầm Việt. Mắt của Sầm Việt cũng cong cong, tên nhóc này lớn lên thật đẹp trai, lúc cười hệt như con nít, không có vẻ ngu dốt khó coi mà lại ngây thơ khả ái, rất đáng yêu.
“Buổi lễ kết thúc!”
“Kính trà!”
“Đưa vào động phòng!”
Có Tề lão gia tọa trấn, ngày đại hỉ, khách khứa sẽ không đến nổi không có mắt nhìn, thế nhưng lúc ra ngoài Sầm Việt lại nhìn thấy người đàn ông đáng ghét kia đang dựa vào cửa, cách bọn họ khá gần, giơ chân ra chắn ngang đường.
“Cẩn thận dưới chân.” Sầm Việt nhắc nhở Tề Thiếu Phi.
Tề Thiếu Phi cúi đầu xuống nhìn cái chân kia, sau đó lớn tiếng cáo trạng: “Đỗ cữu cữu muốn A Phi vấp té!”
“Ha ha, cữu cữu giỡn thôi.” Tên “Đỗ cữu cữu” kia nói chuyện.
Vợ kế của Tề lão gia họ Đỗ, xem ra đây là đệ đệ của vợ kế. Sầm Việt nghĩ.
Sau đó Sầm Việt quay về tân phòng ngồi chờ Tề tam thiếu, Tề Thiếu Phi phải ở sảnh trước tiếp đãi khách khứa, nhưng mà Tề lão gia chắc sẽ không giữ hắn lại lâu… User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.
Dù sao Tề lão gia cũng có vẻ coi trọng đứa nhi tử này, không muốn hắn mất mặt.
Bà mối Hoàng đi theo đỡ Sầm Việt, thất thần nghỉ, hẳn là mối hôn sự này thành rồi, sao tự dưng lại thuận lợi như vậy, có thể kết thúc buổi lễ, cũng không biết lát nữa nên nói chuyện với Tề đại nãi nãi như thế nào.
Vì thế sau khi đưa tân phu lang vào trong phòng, bà mối Hoàng theo thường lệ nói mấy câu đại cát đại lợi rồi đi ra ngoài tìm góc ngồi nghiền ngẫm, đến lúc đó nên trả lời đại nãi nãi như thế nào…
Trong tân phòng.
Sầm Việt đặt quạt tròn xuống mép giường, có một nha hoàn tầm mười sáu, mười bảy tuổi mặt một bộ quần áo tay lỡ nói: “Tề quân, quạt tròn phải đợi đến khi động phòng, tam thiếu gia lấy xuống giúp người.”
“Ta càm mỏi tay, bao giờ A Phi đến thì ta lại che.” Sầm Việt cười một cái, không để ý đến chuyện này mà hỏi lại: “Có gì ăn không? Ta muốn ăn cơm, để nhiều thịt một chút, đừng để mỡ.”
Mai Hương: …
“Ngươi không phải là người hậu trong viện à? Thế đổi sang người khác đi.” Sầm Việt nói. Y thật sự rất đói, đằng trước nhà đãi tiệc to như thế, hẳn là có thể chia cho y ít thức ăn mà nhỉ.
Mai Hương nín thở nghẹn lời, nói: “Nô tỳ là Mai Hương, là người hầu của tam thiếu gia, nha hoàn của viện này.”
“Thế thì tốt, mau đi đi.”
Mai Hương đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sầm Việt duỗi người đứng lên, ngồi cả ngày, bây giờ hẳn là nên tham quan một chút. Tề Thiếu Phi ở một mình một viện, nhà chính là dạng nhà lớn ba gian, rất rộng, nhà giữa để đãi khách, bên trái là phòng ngủ, giăng đầy lồng đèn dán hoa giấy, giường gỗ, tủ quần áo, bên cửa sổ có một cái giường nhỏ, bên trên bày đầy dụng cụ uống trà.
Sầm Việt phỏng đoán đây chắc là thư phòng.
Tề Thiếu Phi lúc trước là thân đồng, mười ba tuổi đã trúng cử.
Nhưng…
Tuy Sầm Việt chưa từng tham gia khoa cử nhưng ở hiện đại cũng từng đậu đại học, y biết trúng cử ở cổ đại là điều quang vinh diệu tổ đến mức nào, thậm chí có thể thay đổi địa vị của cả gia tộc.
Nếu như Tề Thiếu Phi không ngốc thì làm sao Tề gia lại có địa vị nửa vời như hiện tại – một gia đình địa chủ bình thường, sau lưng còn bị địa chủ khác trên trấn cười nhạo.
Không có bất cứ thứ gì khó chịu hơn việc ngọn lửa hi vọng nhen nhóm rồi lại bị dập tắt.
Còn đi đến bước đường cưới ca nhi nhà nông.
Đợi một lúc thì Tề Thiếu Phi về trước, động tĩnh không nhỏ. Giọng của Tề Thiếu Phi nhão nhão dính dính, luôn miệng gọi tức phụ, A Phi muốn tìm tức phụ, Một người khác lên tiếng, nghe giọng thì chắc đã đứng tuổi: “Tam thiếu gia à người chậm một chút, tân phu lang vẫn ở trong phòng mà.”
Cửa bị người ta đẩy ra.
Sầm Việt bước lên hai bước đón người, Tề Thiếu Phi hệt như con chó lớn chạy lạch bạch lại ôm y, kêu: “Tức phụ, A Phi nóng, mặt nóng.”
Còn dùng mặt cọ cổ của y!
Sầm Việt: “…”
Tề Thiếu Phi hừ hừ: “Trong miệng A Phi có lửa, muốn phun lửa….”
“Thật cay, cay cay.”
Lưu ma ma sợ chọc tân phu lang tức giận, vội giải thích: “Tam thiếu gia uống vài chén rượu ở bên ngoài, người chưa từng uống rượu bao giờ nên khó chịu.” Nói xong bà ta giơ tay đỡ tam thiếu gia, dỗ dành: “Tam thiếu gia, Lưu ma ma đỡ người ngồi xuống, chút nữa uống ít trà giải rượu sẽ không cay nữa.”
“Không sao, không sao, A Phi muốn tức phụ.” Tề Thiếu Phi quấn lấy tức phụ không chịu buông tay.”
“Người cẩn thận tề quân chẳng thèm thương người đấy.” Lưu ma ma hù doạ con nít.
Sầm Việt cảm thấy hơi ngứa cổ, nhưng cũng không tức giận, y nói chuyện với Lưu ma ma: “Ta dìu hắn đi nghỉ ngơi, bao giờ có trả tỉnh rượu thì ngài mang vào nhé.”
“Tề quân nói thế ta không dám nhận.” Lưu ma ma không yên tâm tam thiếu gia, thế nhưng thấy hắn dính phu lang như thế, bà ta cũng chỉ có thể không lưng lui xuống.
Sầm Việt đỡ con chó to này đi đến méo giường, đúng là thật nặng.
“Tức phụ giận A Phi sao?”
Bộ dáng vô cùng đáng thương.
Tề Thiếu Phi rất mẫn cảm, Sầm Việt nhìn hắn lắc đầu, nói: “Không có, ngươi đừng có gọi ta là tức phụ nữa.”
“A?” Tề Thiếu Phi căng thẳng.
“Ta tên là Sầm Việt, ta gọi ngươi là A Phi, ngươi gọi ta…”
“Việt Việt!”
Sầm Việt: … Thôi được rồi, vẫn đỡ hơn là gọi tức phụ.
Tề Thiếu Phi nói say cũng không hẳn là say, chỉ là mặt hơi đỏ, ngồi ở trên đầu giường như đứa con nước, không ngừng kêu A Phi nóng, Sầm Việt cởi áo ngoài cho hắn, hắn cũng không thoải mái. Thế là Tề Thiếu Phi kéo kéo quần áo ra để tản nhiệt, chờ khi Lưu ma ma bưng trà giải rượu đến, Sầm Việt vội cầm lấy chén trà, đưa qua cho hắn uống.
Tề Thiếu Phi nhìn thấy thì nhăn nhúm cả mặt, nói đắng.
“Không có đắng, đây là trà giải rượu.” Lưu ma ma đứng ở một bên nói, bà ta biết tam thiếu gia hiểu lầm, tưởng đây là thuốc. Nhưng mà bà ta còn chưa nói xong, tam thiếu gia tuy miệng nói đắng nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy chén trà uống ừng ực.
Sao hôm nay ngoan thế kia? Bình thường uống thuốc cứ phải quậy phá như con nít, đòi người ta dỗ.
“Việt Việt, A Phi uống xong cả rồi.” Mắt tròn xoe chờ được khen.
Sầm Việt không nhịn được mà nở nụ cười, khen hắn: “A Phi thật ngoan, giỏi quá đi.” Nói xong còn sờ sờ đầu của Tề Thiếu Phi, hệt như một con cún con.
Cuối cùng cũng xong mọi chuyện.
Thật ra Tề Thiếu Phi rất ngoan.
Khi Mai Hương mang hộp thức ăn quay về thì phía sau còn có một tiểu nha hoàn cũng mang theo một hộp thức ăn, hai người vào phòng, nhanh tay lẹ chân bắt đầu bày đồ ăn, có chay có mặn, có gà có cá.
Sầm Việt đưa mắt nhìn, thịt đều là thịt nạc, không có mỡ, thế là y liếc nhìn Mai Hương một cái. Lúc nãy khi nói chuyện y có thể cảm giác được Mai Hương có địch ý với mình, không nghĩ tới bàn thức ăn này lại không qua loa lừa gạt, khiến y có hơi bất ngờ.
“Tam thiếu gia, có thể dùng cơm rồi…” Mai Hương nói xong thì đưa mắt nhìn tân phu lang, mời y: “Tề quân dùng cơm.’
Sầm Việt: Hiểu lầm rồi, nha đầu này vô cùng đề phòng y.
Nhưng mà cũng là một nha đầu tốt.
“Bụng A Phi ục ục.” Trên giường, Tề Thiếu Phi vui vẻ vỗ tay đi đến bên cạnh bàn.
Lưu ma ma thấy thế thì nói: “Ai, sao lại không có rượu? Còn phải uống rượu hợp cẩn đó.”
“Ta quên mất, tam thiếu gia trước giờ không uống rượu, để ta đi lấy.” Mai Hương vội la lên.
Sầm Việt gọi người lại, nói không cần: “A Phi không quen uống rượu, lấy nước thay rượu uống hợp cẩn là được rồi, ta cũng không quen uống rượu.”
Tề Thiếu Phi nghe thế thì rất vui vẻ: “Việt Việt không uống, A Phi không uống.”
“A Phi và Việt Việt là bạn tốt.”
Lưu ma ma: “Tam thiếu gia của ta ơi, là phu thê sao lại là bằng hữu cho được…” Nhưng bà ta vừa nhìn thiếu gia nhà mình, thấy hắn cái gì cũng không biết, đành nuốt hết mấy lời đạo lý vào trong bụng của mình, chỉ là phát sầu trong lòng, đêm nay là đêm động phòng… con nối dòng của tam thiếu gia đều phải dựa vào sự chủ động của tân phu lang này rồi, cũng không biết tân phu lang có hiểu chuyện này không, trong nhà có dạy không.
May mắn là ánh mắt của Sầm Việt đều đặt trên bàn tiệc, không biết Lưu ma ma đang nghĩ cái gì, nếu không – phải ăn đến ba bát cơm cho đỡ sợ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Thiếu Phi ngây ngốc: Phải thương tức phụ thì tức phụ mới chơi với A Phi.