Phi!
“Ha ha, Việt ca nhi là mệnh phú quý, gia nghiệp của nhà họ Tề lớn, cuối về cho Tề tam thiếu là duyên trời tác hợp, đừng có mà nói bậy bạ.” Hoàng Đại Chủy cười ha hả mấy tiếng, vội vàng đi ra xe ngựa ở sâu sau chứ không ngồi đó nữa.
Tiểu thúc tiểu thẩm nhà họ Sầm nói chuyện thế này thì ba ta phải trả lời thế nào đây?
Hoàng Đại Chủy thầm nghĩ, đại nãi nãi cho Sầm Việt nhiều sính lễ như vậy đương nhiên là muốn Sầm Việt thật sự khắc chết Tề tam thiếu, năm mươi lượng có thể không đòi lại, nhưng mà đại nãi nãi vì mặt mũi của người làm kế mẫu “từ ái”, chắc chắn sẽ công khai mắng Sầm Việt một chuyến.
Ai, tính ra cũng là tiểu ca nhi này mệnh khổ.
Nhưng bà ta quản chuyện này làm gì cơ chứ, thân là bà mối, cầm tiền là được, không cần lo mấy thứ này.
Nhà họ Sầm đóng cửa lại.
“Ca, hôm nay đại bá và tiểu thúc đều ở đây, vừa hay có thể mang tiền về.” Sầm Việt mở miệng nói trước.
Đại bá nương cười nói: “Không vội không vội, hôm nay là ngày đại hỉ, cũng không phải lúc giục mấy đứa trả tiền.”
“Đúng vậy, lỡ như không kết hôn được còn phải trả về…” Tiểu thẩm càng nói càng nhỏ, vậy thì bao giờ mới có tiền trả cho nhà bà ta đây! Còn có đám rượu đám gạo này nữa.
Sầm tiểu thúc thì pha trò: “Tiểu Việt à, thím của con nghĩ sao nói vậy, chứ không có ý kia, con đừng để trong lòng.”
“Thím nói có đạo lý, nhưng mà nhân có tiền ở trước mặt thì cứ trả đi, chuyện sau này cứ để sau này lo. Ca à, hôm nay đại bá và tiểu thúc đều giúp chúng ta đãi khách, thêm tiền lời là chuyện hiển nhiên, ca nhớ trả nhiều nhất.” Sầm Việt nói.
Đều là người nhà nông suốt ngày vất vả, có giàu có được bao nhiêu đâu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
“Đại bá và tiểu thúc cứ nghe theo lời Tiểu Việt nói đi.” Sầm Thiết Ngưu nói.
Lúc này Sầm đại bá cũng lên tiếng, nói cứ vậy đi, Thiết Ngưu và Tiểu Việt còn việc khác. Lúc trước khi vay tiền không có ghi giấy nợ, nhưng mọi người vẫn nhớ, mượn nhà đại bá bốn lượng rưỡi, nhà tiểu thúc ba lượng.
Sầm Thiết Ngưu mở hộp ra, năm mươi lượng đều là thỏi dài mười lượng chẵn, có năm thỏi. Hắn ta bảo tức phụ đi lấy cây kéo đến, đưa cho nhà tiểu thúc bốn lượng, đưa nhà đại bá sáu lượng, mặt tiểu thẩm trông không ưng ý lắm, sao lại cho nhà lão đại nhiều hơn nửa lượng chứ?
“Cắt của ta cho tiểu thúc của con một ít đi.” Sầm đại bá mở miệng, không khiến Thiết Ngưu khó xử.
Lúc này tiểu thẩm mới vui vẻ lên, cười liên tục, ngoài miệng lại bảo không cần cái này.
Sầm Thiết Ngưu lại cắt thêm một ít, hai nhà đều vui vẻ.
“Trong thôn đều biết nhà ngươi có tiền, nhà thợ rèn với nhà họ Vương nhất định sẽ đến quậy phá…” Sầm tiểu thúc vừa cầm tiền vừa nhắc nhở cháu trai mình.
Mặt Sầm Thiết Ngưu đen đi: “Sính lễ lúc trước nhà chúng ta đều đã trả hết rồi, nếu còn dám đến thì con đánh gãy chân chúng, bắt chúng đền mạng cho nương con.” Nếu không phải hai nhà đó gây chuyện thì nương hắn ta sao mà chết chứ?
“Gần đến ngày đại hỉ của Tiểu Việt rồi, con đường có gây chuyện.” Sầm đại bá nói: “Yên lặng là được rồi.”
Nhưng mà nhà thợ rèn kia đều là đám ngang ngược, e là trốn cũng không được.
“Con cũng coi như là phu lang của cử nhân, trước kia cũng đã đền tiền rồi còn gì, nếu hai nhà đó đến phá hư chuyện của con thì không cần chúng ta nói, nhà họ Tề cũng sẽ ra tay mà thôi.” Sầm Việt cố ý dọa người, nói: “Bắt bọn họ nhốt vào đại lao.”
Đại bá nương và tiểu thẩm như bừng tĩnh, đúng rồi, lần này nhà chồng của Tiểu Việt rất có bản lĩnh, tuy là tên ngốc nhưng dù sao cũng là cử nhân lão gia, ai dám bắt nạt chứ?
Sau khi Sầm Việt nói lời này thì đại bá nương và tiểu thẩm lập tức đi lan truyền khắp thôn, ban đầu nhà thợ rèn cũng để ý đến mớ tiền bạc kia, vừa nghe đến chuyện tống vào trong ngục thì bọn họ thu liễm đi hẳn, không dám làm gì. Nhà họ Tề ở trấn trên, hơn nữa còn có cử nhân, làm sao dân chúng như bọn họ dám trêu vào.
Tính ra, lúc trước khi đòi lại sính lễ vẫn lời hơn hai lượng.
Người nhà thợ rèn không xuất hiện thì nhà họ Vương cũng không dám, bọn họ vừa nghe nhà thợ rèn ở yên thì cũng không đến quậy phá. Cả hai nhà đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh náo nhiệt, gặp ai cũng nói, muốn xem Sầm Việt khắc chết Tề cử nhân kia, đến lúc đó chắc chắn phải đền mạng cho nhà người ta!
Chuyện Sầm Việt gả cho Tề tam thiếu ở trấn trên, người trong thôn ai cũng ngóng trông xem náo nhiệt.
Nhưng mà gần đây nhà họ Sầm cũng đang rất vội, Sầm tiểu thúc nói một câu rất đúng, nhà họ Sầm giờ có quá nhiều bạc, để bên ngoài không an toàn, chỉ sợ bọn trộm sẽ nghĩ cách đến lấy. Mất tiền là chuyện nhỏ, chỉ sợ khiến mọi người bị thương.
“Vậy thì mời người đến xây nhà đi, dùng thêm ít bạc.” Sầm Việt nói với ca tẩu của mình: “Lúc đó đệ xuất giá cũng vẻ vang.”
Sầm Thiết Ngưu không muốn dùng số tiền này để xây nhà, nhưng mà nghe đệ đệ nói đến “vẻ vang”, hốc mắt của hắn ta đỏ bừng lên, nghĩ đến những năm gần đây đệ đệ thiệt thòi không ít, hiện giờ nhà họ Tề cho bọn họ nhiều như vậy, nhà ở không thể để quá khó coi.
“Nghe đệ.”
Đại tẩu Sầm nói: “Nhờ đại bá nương với tiểu thẩm lại giúp, áo cưới của Tiểu Việt thì chúng ta tự làm, còn bàn tiệc này kia thì phải nhờ bên đại bá rồi.”
Chuyện xây nhà và chuẩn bị đồ gả đi đều không thể kéo dài.
Ngày thành hôn được quyết định vào cuối tháng, khá là gấp, nhưng bây giờ nhà họ Sầm có tiền, cũng không phải ngay mùa thu hoạch, hiện tại là lúc nhà nông ở không, có nhiều người cần việc làm, Sầm Thiết Ngưu chỉ cần nói mình cần thuê người xây nhà, bao cơm, mỗi người một ngày nhận mười lăm đồng thì trai tráng trong làng đều đến làm.
Họ chọn xây phòng gạch xanh, còn gỗ làm xà ngang thì đốn từ trên núi, xây dựa trên nền nhà ngói hai gian đã có từ trước. Đất của nhà họ Sầm có độ rộng độ sâu, hầu như nhà nào trong thôn cũng thể, trước có sân sau cũng có sân, một nhà ba gian là đủ ở. Sầm Việt nói muốn xây thêm một cái phòng vệ sinh ở kế phòng mới, thế là xây.
Nếu như xây thêm tường bao lại thì chẳng khác mấy so với một gian nhà lớn.
Bây giờ Sầm Việt nói gì thì là cái đó, dù sao tiền này cũng là sính lễ của y. Xây nhà với chuẩn bị hồi môn cũng chẳng dính dáng gì, sáng sớm Sầm đại bá nương và Sầm tiểu thẩm đã đến đây, còn dẫn theo người con dâu khéo tay của mình đến để cắt may quần áo.
Sầm Việt không quan tâm lắm chuyện may hôn phục để gả đi lúc cuối tháng, thi thoảng y lại ra ruộng thăm lúa, không thì lại xem mọi người xây nhà. Bởi vì bao cơm nên phải mời vài thím nấu cơm ngon trong thơm, bánh nướng bột ngô, đồ cuốn áp chảo hay bánh bao gì đó, thứ nào ra lò thì Sầm Việt cũng đều là người đầu tiên nếm thử.
Tới ngày gác xà nhà, dựa theo tập tục trong thôn thì cần đãi tiệc, cảm ơn thôn dân đã đến phụ giúp xây nhà. Nhà họ Sầm cũng theo thông lệ, giết hai con gà, mua hai con heo béo, vẫn còn sống, nhưng không giết ngay, Sầm Thiết Ngưu nói cứ từ từ.
Người trong thôn đều biết là chờ cái gì.
Heo này là để lại đến ngày Sầm Việt xuất giá mới giết.
“Đúng là trong tay có tiền, xây nhà xong lại mua heo.” Có người chua lòm nói.
Kỳ thật trong thôn ai cũng ghen tị, ban đầu nhà Sầm Thiết Ngưu là cái gì? Thiếu điều xếp cuối cùng trong thôn, nghèo đến mức đáng thương. Giờ chưa đến một tháng đã biến thành nhà ngói gạch xanh, còn có bạc trắng bóc, có quan hệ thông gia với Tề gia Tề cử nhân ở trấn trên.
Người ta ganh đến đỏ mất, vừa thèm vừa hâm mộ lại ghen ghét.
“Chịu thôi, ai bảo Sầm Thiết Ngưu có một đệ đệ mệnh phú quý như thế chứ, gả cho tên ngốc nhà họ Tề, nhà mấy người đếu cũng có thì cũng bằng người ta thôi.”
Tính ra cái “mệnh phú quý” nghe rất quái, ai nghe đến đều bật cười. Trong lòng bọn họ biết rất rõ, làm gì có mệnh phú quý, rõ ràng là mệnh khắc phu. Lại nghĩ, nói không chừng còn chưa qua cửa thì người đã bị Sầm Việt khắc chết rồi, bây giờ nhìn nhà họ Sầm đông đúc vui vẻ thế thôi, đến khi nhà họ Tề đến khéo có khi lật luôn cả nóc nhà!
“Cuối tháng là có thể giết heo ăn tiệc rồi!”
Mấy đứa nhóc trong thôn mặc kệ người lớn nói chuyện, chỉ nhớ cuối tháng mình sẽ được ăn thịt.
Ai cũng ngóng trông đến cuối tháng, chờ xem náo nhiệt, nhớ đến chuyện ăn thịt, cũng muốn nhìn thử Tề cử nhân ngốc nghếch kia tròn vuông thế nào. Nếu là một kẻ mắt lệch miệng méo đến rước dâu thì mọi người sẽ có một trận chê cười vui vẻ rồi.
Sầm Thiết Ngưu muốn giúp đệ đệ giữ mặt mũi nên sau khi xây phòng xong, hắn ta để phòng mới làm nhà chính. Đến lúc đó đệ đệ có thể xuất giá từ đây. Họ dùng cỏ khô hong khô phòng trước, treo gia cụ lên, dán giấy hỉ.
Buổi tối trước khi xuất giá, đại tẩu Sầm nấu mấy món ngon, Sầm Việt ăn rất vui vẻ, chờ ăn uống no đủ thì nói: “Ca, ca muốn nói gì à?”
“Tiểu Việt, nhà ở đây luôn có chỗ cho đệ, nếu sau này đệ có thể quay về thì cứ về.” Sầm Thiết Ngưu nói rất hàm hồ, nhưng thái độ lại chắc như đinh đóng cột.
Sầm Việt cười một cái, nói: “Đệ còn phải thay Tề tam thiếu dưỡng lão cho cha mẹ chồng, tâm ý của ca và đại tẩu thì đệ nhân. Nhưng đệ đã gả đi rồi, có gia đình của chính mình, sau này đệ sẽ sống thật tốt.
Khắc phu gì đó, y không tin, nếu như mẹ kế Tề tam thiếu có thể tùy tiện hại chết hắn thì cũng sẽ không trông mong gì lên kẻ có mệnh khắc phu như y làm gì.
“…Hy vọng thân thể của Tề tam thiếu rắn chắc, không bệnh tật không tai ương.” Sầm Việt nhỏ giọng lẩm bẩm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sầm Thiết Ngưu yên lặng lấy một chiếc hộp đến, Sầm Việt vừa nhìn là biết đó là chiếc hộp mà nhà họ Tề đựng tiền sính lễ. Vừa mở ra, Sầm Thiết Ngưu đã nói: “Tiền nợ đại bá và tiểu thúc mười lượng, xây nhà khoảng hai mốt, hai mươi hai lượng, tiền rượu mừng hôm đó ba lượng 800 văn. Ca không có tiền đồ, dùng tiền sính lễ của đệ, còn dư lại mười lăm lượng hai trăm văn đều ở đây, đệ mang theo phòng thân…”
“Đệ cầm mười lượng là được. Còn lại ca cứ giữ, đến lúc đó tẩu tẩu sinh con còn phải dùng nhiều.” Sầm Việt cũng không khách khí, y không lấy, đại ca đại tẩu sẽ băn khoăn: “Coi như là chút tâm ý đệ dành cho đứa nhỏ chưa ra đời.”
Bữa cơm này, sau khi Sầm Thiết Ngưu ăn xong thì quay về phòng khóc anh ách, nói mình có lỗi với cha mẹ.
Sầm Việt leo lên giường đất trong phòng của mình, vô tâm vô phế ngủ mất. Ngày hôm sau y gả chồng, lần đầu tiên gả đi, đáng tiếc lại không thể ăn tiệc cưới của mình, nhà nông giết heo, đồ ăn rất thơm nha…
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì người lớn trong thôn đều đến cả, để chủ trì hôn sự cho Sầm Việt, có người chì trang điểm chải chuốt cho y.
Sầm Việt nhìn hôn phục của mình: “Váy!!!”
Sơ suất rồi, lúc đó nên nhìn chằm chằm áo cưới mới đúng!
Đại tẩu Sầm cười nói: “Không phải, ca nhi xuất giá sẽ mặc váy quần, đệ nhìn xem.”
Sầm Việt kéo hai ống quần ra thì nhìn thấy đúng là quần thật, nhưng ống rộng trông như váy.
“Vẫn là đại ca đại tẩu thương ngươi, dùng lụa đỏ sa tanh làm áo cưới. Ta sống hơn nửa đời người mới nhìn thấy có nhà như thế đó.” Lão nhân trong thôn khen một câu: “Thật là đẹp.”
Sầm đại bá nương nói: “Lúc cắt may ta còn sợ làm hỏng vải đất, Tiểu Việt mau mặc thử đi.”
“Bộ dáng của Tiểu Việt xinh đẹp trong trẻo, mặc hôn phục này nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.”
Trong nhà không có gương nên Sầm Việt cũng chẳng biết mình mặc áo cưới vào sẽ trông như thế nào. Nhưng mà Tiểu Sầm Việt lớn lên khá giống y, chỉ lùn hơn một chút, hơn nữa còn không đủ dinh dưỡng. Khi xưa y mới mười tám mình chín mà đã hơn mét tám, vì thường xuyên làm nông nên có làn da màu lúa mạch, mặt thì nộn nộn, mắt tròn xoe hai mí, chị họ bảo là y chắc chắn sẽ làm “đồng nhan thụ” - vì mông cong lại vểnh.
Đồng nhan thì y biết, ý nói y lớn lên mà mặt mày cứ như con nít, còn thụ gì kia đó thì Sầm Việt đặc biệt đi tra mới biết.
Giờ thì không nói cũng biết rồi.
“Nhà họ Tề đến, nhà họ Tề đến!”
Bên ngoài có người kêu lên.
Một tiếng pháo nổ vang trời.
Sầm tiểu thẩm tò mò, muốn trong thử Tề cử nhân kia có bộ dáng thế nào, cũng muốn xem náo nhiệt bên ngoài nên đã đi ra. Chốc sau bà ta quay trở lại, thần sắc phức tạp an ủi Sầm Việt, nói: “Đường xe, bọn họ nói đến trấn trên Tề cử nhân sẽ đón con.”
Tề tam thiếu không đến đón dâu.
Người trong thôn đều cười thầm, xem ra Tề cử nhân này chắc chắn rất ngốc, không thể cưỡi ngựa, ha ha, mệt của Sầm Việt quá là khổ rồi.
Sầm Việt ở trong thôn nhìn đám người kia, có người thiệt tình chúc phúc, có người vui sướng khi người ta gặp họa, hoặc dùng ánh mắt đáng thương nhìn y. Lúc sau, y leo lên xe ngựa đón dâu của nhà họ Tề, nghe thấy mấy đứa nhóc bên ngoài gào lên là ăn thịt, y nuốt nước bọt, móc bánh nhân thịt trong ngực ra từ từ gặm.
Đây là đại tẩu làm cho y.
Thật là thơm!