chờ khi Sầm Thiết Ngưu gánh hai xô nước về đổ vào lu thì sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, bữa sáng cũng đã gần xong, trong bếp truyền ra hương cháo và khoai lang đỏ thơm phức, Sầm Việt múc một gáo nước lạnh cho vào bồn gỗ, vui vẻ nói: “Ca, rửa tay ăn cơm thôi.”
“Đệ để ý thật đó.” Sầm Thiết Ngưu còn định sẽ để thế đi ăn luôn.
Sầm Việt nói: “Súc miệng, rửa tay cũng có tốn công của ca đâu.” Y đã rửa cả rồi.
“Rửa chút đi rồi ăn, Tiểu Việt múc nước cho chàng rồi còn gì.” Đại tẩu Sầm khuyên một câu.
Sầm Thiết Ngưu: “Ta cũng có phải đại hán ở bẩn đâu, rửa!”
Đến khi ăn sáng xong, thừa lúc còn no bụng, Sầm Thiết Ngưu khiêng cái cuốc chuẩn bị ra ruộng, Sầm Việt cũng đi theo, y mang theo một cái sọt tre, tay cầm cái xẻng nhỏ: “Đệ đi đào rau dại.”
Từ bé hai huynh đệ bọn họ đã như vậy, tám chín tuổi, Sầm Thiết Ngưu đã bắt đầu ra ruộng làm việc, Sầm Việt tuy là ca nhi, nhưng do sức lao động trong nhà không đủ nên y cũng thuận theo mà vác chiếc sọt tre nhỏ đi nhổ cỏ dại, hái tý rau.
Mùa này, nhà ai rảnh đều làm cỏ đào rau, hai bên đầu bờ ruộng lúc này toàn là hán tử, đám phụ nhân muộn hơn một chút mới đến, dù sao họ cũng phải dọn dẹp nhà cửa.
Ruộng của Sầm Thiết Ngưu gần ruộng nhà Sầm đại bá, Sầm đại bá dẫn theo mấy đứa con trai, sáng sớm đã ra ngoài ruộng, hai huynh đệ Sầm Việt gọi một tiếng “đại bá”, sau đó lại chào hỏi mọi người. Lúc sau, nhóm người trong nhà cũng ra đây, Sầm Việt nhìn thấy đại bá nương cũng tới, nhìn đi nhìn lại, bà là người ph5u nhân lớn tuổi nhất ở đây.
“Thiết Ngưu, nghỉ một chút đi, có người đến tìm ngươi kìa.” Đại bá nương gọi người lại.
Hai huynh đệ dừng lại, gọi một tiếng “đại bá nương”. Đại bá nương nói: “Sọt của Tiểu Việt nhiều rau dại thật đó, còn rất non nữa.”
Sầm Việt cười cười không lên tiếng, lúc vật tư sung túc y sẽ rất vui vẻ chia sẻ cho mọi người, nhưng giờ cuộc sống của huynh đệ nhà họ Sầm là một bữa ăn lo ba bữa đói, rau dại hai bên bờ ruộng nhà y đều rất non, nhưng không nhiều, y tiếc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Nhưng mà đại bá nương cũng chẳng ham gì mấy nửa sọt rau dại này, bà chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nếu Sầm Việt cho thì tốt, đó là con cháu trong nhà kính dâng cho trưởng bối như bà ta, còn không cho thì thôi, đất nhà bà cũng có rau vậy.
“Bà mối lần trước làm mai cho Tiểu Việt sao lại không nghe nó gì hết vậu?” Đại bá nương đến là muốn nói chuyện chính sự, nói lời tốt với Thiết Ngưu: “Con là đại ca, chuyện của Tiểu Việt phải quản lý cho đàng hoàng, gả đến trấn trên cũng là một chuyện tốt, tiền sính lễ sao có thể đòi nhiều như thế, không bằng con lên trấn tìm bà mối đi, nói với bà ta không có tiền cũng được.”
Sầm Thiết Ngưu cau mày: “Đó là tên ngốc mà, không cần tiền sính lễ làm gì, đệ đệ của con cũng đâu đến nỗi không ai thèm.”
Còn không phải do không ai thèm nên mới phải làm đến bước này hay sao? Sầm Việt nhìn đại bá nương của mình, trông có vẻ như bà ta suýt vuột miệng nói đại ra rồi.
Nhưng đại bá nương vẫn cho huynh đệ hai người chút thể diện: “Tiểu Việt đương nhiên là tốt rồi, dù sao cũng là đứa nhỏ trong nhà được ta trông từ bé, ta làm sao mà không rõ cho được? Chỉ là bình thường, ca nhi tầm mười bảy, mười tám đã gả chồng cả rồi. Tuổi tác của Tiểu Việt không thể để lâu được nữa, nếu không là thành con hại Tiểu Việt.”
Sầm Thiết Ngưu không nói lời nào, kỳ thật chuyện mà đại bá nương nói hắn ta cũng hiểu, chỉ là trong lòng vẫn còn rất khó chịu, Tiểu Việt là đệ đệ duy nhất của hắn ta, tuy rằng bản thân hắn ta không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không đến nổi bắt đệ đệ gả cho một kẻ ngốc.
Đây là chuyện đại sự cả đời của Tiểu Việt.
“Thiết Ngưu à, đại bá biết con đang nghĩ gì.” Sầm đại bá nặng nề lê tiếng: “Nhưng tình huống hiện tại, nếu như Tiểu Việt không gả cho Tề cửa nhân ở trấn trên, chờ thêm một hai năm nữa thì chỉ có thể gả cho mấy người góa vợ, đến lúc đó thành ra hại Tiểu Việt.”
“Giờ Tiểu Việt gả lên trấn trên, ít nhất cuộc sống hằng ngày cũng không quá khổ, không lo chuyện cơm áo.” Đại bá nương ở một bên hát đệm.
Không khí trên đồng bỗng trở nên thật nặng nề.
“Đại bá và đại bá nương có lòng tốt, con biết, con nói với ca của con rồi, phải gả!” Sầm Việt lại không bị ảnh hưởng chút nào, còn ca của y đã bị lời nói của phu phụ nhà đại bá làm cho nặng cả đôi vai.
Đại bá nương trông vui vẻ hơn: “Vẫn là Tiểu Việt hiểu chuyện…”
“Nhưng mà sính lễ không được ít hơn dù chỉ là một phân.” Sầm Việt cười tủm tỉm: “Bà mối Hoàng nói, mệnh của con là mệnh phú quý, quá ít thì không xứng.”
Đại bá nương: “…”
Khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể tiếp tục làm việc.
Buổi trưa mọi người quay về nhà nấu cơm, nhóm phụ nhân thì đeo giỏ tre, vác rỗ, vừa đi vừa nói chuyện Sầm Việt gả cho tên ngốc, có người hỏi Sầm đại bá nương: “Ta nghe nói bên kia còn đòi tiền, bà vẫn nên giảng đạo lý cho sấp nhỏ trong nhà thì hơn, bây giờ có người cần đã là may lắm rồi.”
“Còn không phải sao, tình huống kia của Tiểu Việt, có ai mà dám cưới về nhà đâu?”
“Ta nói rồi, sao mà không nói cho được, nhưng mà Sầm Việt như trúng tà ý, một hai cứ phải có sính lễ.” Sầm đại bá nương nói.
Mọi người xì xào bàn tán, có người nói: “Có là thiên tiên cũng không dám há mồm ra đòi năm mươi lượng bạc.”
“Sầm Việt cũng cao giá thật đó.”
“Một đứa khắc phu khắc mẫu, hiện tại có thể đòi được bao nhiêu tiền thì cố mà đòi thôi.”
Sầm đại bá nương cũng phát sầu, Sầm Việt không gả chồng thì tiền thiếu nhà bà ta biết bao giờ mới trả đây?
Người trong thôn coi chuyện Sầm Việt đòi năm mươi lượng làm sính lễ là chuyện cười, còn là chuyện cười lớn trong thiên hạ, có người còn nói là Sầm Việt gặp đã kích đến điên rồi, bắt đầu nói mê sảng, ai cũng không tin nhà họ Tề sẽ thật sự cho số tiền đó. Sầm Việt có cái gì mà khiến người ta để vào mắt? Dựa vào bản lĩnh khắc phu hại mẫu kia hay là dựa vào hai gian nhà ngói vách bùn của Sầm gia?
Vừa tốn tiền lại không có mạng mà sống, ai lại thèm Sầm Việt?
“Ai, Sầm đại bá nương, cái người ngồi trên xe ngựa dẫn theo cái xe la kia có phải là bá mối lần trước hay không?” Có một người tinh mắt, đứng ở bờ ruộng đã thấy bóng người từ xa, thế là bà ta chỉ tay ra đường.
Người trong thôn quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy người ngoài, đừng nói là đánh cả xe đến đây.
“Hình như là đi về phía nhà Sầm Thiết Ngưu đấy…”
“Ai u, đúng vậy!”
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sợ đến mức á khẩu không nói được một chữ, má nó ơi, người nhà họ Tề thật sự đến đưa sính lễ sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Thôn dân: Nhà họ Tề điên rồi à??? Đó là năm mươi lược bạc đó *gào thét – ing*