Khi Hoàng Đại Chủy về đến trấn trên thì trời đã tối, bà ta nghĩ một chút, quyết định ngày mai sẽ sang nhà họ Tề nói chuyện với Đại nãi nãi. 

Bà ta đem chuyện hôm nay đến Sầm Gia Thôn kể lại cho người nhà nghe, bà ta làm bà mối nhiều năm như thế, mồm miệng khỏi phải chê, nói năng sinh động như thật khiến người trong nhà tấm tắc bảo lạ. 

“Sầm Việt này chỉ là một ca nhi khắc phu ở thôn quê còn dám chào giá như thế?”

“Năm mươi lượng đó! Tề đại nãi nãi có chịu bỏ được chừng đó tiền không?” 

Hoàng Đại Chủy ngoài miệng hùa theo lời mẹ chồng nói, nhưng trong lòng lại không cho là phải, khắp làng trên xóm dưới của trấn Thanh Ngưu, một trăm năm  nay chưa có ca nhi nào có mệnh khắc phu như Sầm Việt kia cả. 

Tề gia đại nãi nãi không lấy không được. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Đại Chủy đến nhà họ Tề. 

Tiểu nha hoàn dâng trà lên, không bao lâu thì Tề đại nãi nãi cũng đến, dường như đang nói chuyện với đại a hoàn bên mình, Hoàng Đại Chủy loáng thoáng còn nghe được nửa câu sau: “…Con hồ ly tinh kia câu dẫn lão gia đến hại thân rồi.” 

Hoàng Đại Chủy nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu cong eo, thầm nghĩ, thân thể Tề lão gia không khỏe mà đêm còn ở lại trong phòng của di nương, giờ cưới tiểu phu lang khắc phu kia về chỉ e là muốn mạng của Tề tam thiếu. 

Tề đại nãi nãi thấy người ngoài thì hồi phục vẻ nhanh nhẹn, bảo bà mối nồi xuống nói chuyện. Mông Hoàng Đại Chủy còn chưa chạm ghế thì đã nhanh mồm nhanh miệng báo tin vui, lại đem chuyện Sầm Việt đòi năm mươi lượng làm sính lễ nói cho mụ ta nghe. 

“Năm mươi lượng tuy không nhiều, nhưng cũng chẳng ít, để xem y có đáng giá hay không.” Tề đại nãi nãi ngừng một chút, như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng chêm thêm một câu: “Nghe nói y khắc phu, là khắc thật hay là do mọi người đồn đại?” 

Đại nãi nãi đã nói trắng ra như thế thì Hoàng Đại Chủy cũng không cần phí công phí sức lựa lời mà nói cho đỡ mất mặt mũi nữa. Thế là bà ta nói thẳng chuyện năm mười lăm tuổi Sầm Việt đã được định thân, mười sáu, mười bảy xuất giá lại không thành. 

“…Người đầu tiên là một tên thợ rèn, nghe nói vừa khỏe vừa cường tráng, đang êm đẹp lại bị đá rơi rớt trúng đầu, chết tươi tại chỗ. Người sau là một tên nông dân, kỹ năng rất tốt, là loại hán tử có thể xuống ruộng làm việc, thế nhưng chỉ uống vài chén rượu, cười ha hả mấy tiếng xong qua đời.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel

“Khắc người ngoài thì thôi đi, còn khắc luôn cả mẹ ruột của mình.” Hoàng Đại Chủy nhấn mạnh hai từ mẹ ruột. 

Tề đại nãi nãi là vợ kế, không có huyết thống, không khắc được. 

“Nãi nãi cứ yên tâm, ca nhi nhà họ Sầm kia ấy, nói thật, mạng tà môn lắm. Trước kia chưa đính thân thì còn đỡ, nhỡ mà dính đến Sầm Việt, dù chỉ có một chút thôi cũng bị khắc đến xương cốt cũng chẳng còn cơ, đền cả mạng vào đấy! Đã khắc chết hai người rồi, người ta khỏe mạnh như trâu còn không đỡ được, nói chi là Tề tam thiếu…” 

Tề đại nãi nãi nghe thế thì cũng lộ vẻ vui mừng, ngoài miệng mụ ta lại nói: “Mấy cái chuyện khắc phu này kia, đừng có nói linh tinh. Tính ra đứa nhỏ đó cũng rất đáng thương, vừa lúc xứng đôi với lão tam nhà chúng ta.” 

“Vâng vâng.” Hoàng Đại Chủy xoa xoa tay, vui vẻ đem mệnh cách “phú quý”, “xung hỉ” của Sầm Việt nói cho mụ ta nghe: “…Cũng chỉ có đại nãi nãi yêu thương tam thiếu gia. Ta thấy bộ dáng của Việt ca nhi rất tốt, lớn lên thanh nhã đoan trang, mắt to mũi cao, vô cùng thanh tú, còn chăm việc chăm làm, chỉ là có hơi gầy. Nhưng mà gả cho tam thiếu xong dưỡng lại một chút là được…” 

Năm mươi lượng sính lễ cứ thế mà thành. 

Qua hai ngày. 

Sau khi Tề gia chuẩn bị xong đồ đạc, Tề lão gia cũng đồng ý mối hôn sự này. Cũng chẳng biết Tề đại nãi nãi nói thế nào mà quyết định rất nhanh. Bà mối Hoàng thay đồ hỉ, sính lễ vừa dày vừa nặng, đồ vật đủ kiểu, thật sự như lời Sầm Việt nói, hôn sự này làm rất rềnh rang. 

Người ta đều bảo là tiểu ca nhi khắc phu này đổi vận rồi. Nhưng cũng có người ngẫm lại, thấy cũng đúng, đại nãi nãi là mẹ kế, có tâm tư riêng cũng phải, chuyện thế này phải cố làm lớn, ra vẻ xinh xinh đẹp đẹp thì mới được. Lúc đó người ta sẽ khen đại nãi nãi hiền huệ, đối xử với con vợ cả như con ruột. 

Sính lễ nhiều đến mức chất đầy cả xe la, họ hàng nhà họ Tề đi theo, Hoàng Đại Chủy ngồi đằng trước xe ngựa, đi ra khỏi cửa trấn, đi về phía Sầm Gia Thôn. 

Sầm Gia Thôn. 

Sầm Việt dậy thật sớm, khi còn ở hiện đại, tiệm cơm lẫn ruộng đồng mà cha mẹ để lại đều do y quản lý, nên y rất hiếm khi ngủ nướng. Đến khi tới nơi này rồi, thân thể theo bản năng dậy sớm hơn. 

Trời còn chưa sáng đã tỉnh. 

Sầm Việt mặc một cái áo bông cũ, quấn tóc gọn trên đầu rồi dùng dây buộc lại. Bây giờ y đã quen với việc tự chải đầu, sau khi búi tóc xong y xỏ giày, lấy cái áo khoác trên giường khoác vào người – tính ra mấy thứ này cũng rất thực dụng, nếu như không mặc áo khoác, thì lăn lộn ở thông thôn hai, ba ngày, áo bông sẽ dơ đến khỏi nhìn ra hình ra dạng gì. Hơn nữa áo bông rất khó giặc, nếu giặt thì phải tháo bông ra, nếu không bông giặt nhiều sẽ mất khả năng giữ ấm.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sầm Việt đi ra cửa, đến phòng bếp trước rồi mới ra nhìn chuồng gà ở phái sau nhà, con nào cũng còn sống nhăn răng, bồn nước trống không, y liền bỏ thêm ít linh tuyền vào đó, khi quay về thì gặp phải đại ca và tẩu tẩu mình. 

“Hôm nay phải đi mần cỏ trên ruộng, mấy hôm trước đất còn hơi khô, mấy ngày nay cỏ dại bắt đầu nảy mầm rồi, nếu như không nhổ, để chúng mọc lên thì không còn chỗ cho lúa non đâu.” Sầm Thiết Ngưu vừa nói chuyện đồng án vừa cầm đòn gánh đi ra sông gánh nước. 

Bây giờ nhà họ Sầm có bốn mẫu đất, hoa màu đều trồng rất kỹ lưỡng. 

Cũng may là thuế ruộng khá thấp, đều không nhà họ Sầm dù có trộn bột mì với bột ngô cũng chẳng đủ ăn. Sầm Việt chỉ biết quốc hiệu hiện tại là “Thịnh”, hoàng đế họ Ninh, chuyện khác thì không biết.

Chỉ là dân chúng bình, ngẩng đầu cúi đầu đều là ruộng đồng, không biết chuyện quốc gia. 

Tuy rằng triều đại này không có trong lịch sử mà Sầm Việt từng học, nhưng triều Thịnh có bắp, có ớt cay, có khoai tây, khoai lang đỏ,… nói chung là đồ giúp bá tánh no bụng rất nhiều. Ban đầu Sầm Việt nghĩ, có thể là do có thương đội ra biển mang hạt giống từ bên ngoài về, sau đó y lại nghĩ, Đại Thịnh triều không giống như những triều đại trong lịch sử mà y từng học, bản đồ cũng không giống, nói không chừng là bản thân nơi này tự có những thứ đó.

“Tiểu Việt, đệ thêm nước rồi à? Thế vừa lúc, chờ ca của đệ quay về thì chúng ta có thể ăn cơm rồi.” Trong nhà bếp, đại tẩu Sầm bắt đầu cho gạo vào. 

Nước trong nồi là linh tuyền mà Sầm Việt thêm vào, y trả lời một tiếng, nói nước trong lu đã cạn rồi, bữa sáng ở nhà họ Sầm khá đơn giản, nấu ít cháo gạo kê là đủ ăn, bên trong sẽ để thêm ít khoai lang đỏ rửa sạch, thế là thành nồi cháo khoai lang đỏ, vừa no vừa chắc bụng. 

Y không vào phòng bếp phụ giúp nữa mà cầm cái chổi ra quét sân, người một nhà phân ra làm việc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play