Sầm Việt cũng phụ một tay, từ từ nuôi đám gà này, giờ nhìn chúng nó có tinh thần hơn nhiều rồi. Y đổ nước thêm cho chúng, lại dọn dẹp chuồng gà, dù sao nhà cũng không lớn, phòng trước phòng sau cộng lại cũng chỉ có bây nhiêu đấy, hơn nữa tẩu tẩu của y là người cần mẫn, chuyện cần y làm cũng không nhiều. Chủ yếu là chuyện ruộng vườn quá cực nhọc. 

Nhưng đất của nhà họ Sầm cũng không nhiều, quay qua quay lại chỉ còn hai mẫu. 

Ai.

Nhà họ Sầm tổng cộng có hai gian nhà ngói trát bùn. Hai gian này tính ra cũng dư giả, một gian là phu thê Sầm Thiết Ngưu ở, gian còn lại phân làm hai, ở giữa đắp một bức tường, lần lượt là phòng của mẹ Sầm và Sầm Việt. 

Trong nhà không có nhà chính, nếu không cũng không đến mức khi bà mối Hoàng đến lại phải ngồi nói chuyện ở mái hiên. Bài vị của mẹ Sầm vẫn còn ở trong phòng bà, Sầm Việt về phòng mình thì phải đi ngang qua phòng bà. Y nhìn bài vị trên bàn, yên lặng dọn dẹp một chút.

“Tiểu Việt ngủ sớm đi.” Sầm Thiết Ngưu gọi với vào. 

Sầm Việt lên tiếng trả lời, y biết Sầm Thiết Ngưu đang sợ, tháng mười một năm trước, Sầm Việt đã thắt cổ tự sát trước linh đường của mẹ Sầm. 

Khi ấy tiểu Sầm Việt đã chết, người được cứu sống là y. 

Một Sầm Việt từ thế giới khác, trùng tên trùng họ với thân xác này. 

Sầm Việt nằm ở trên giường, ban đêm có hơi lạnh, chăn bông thì quá cũ, nhưng mà đại tẩu Sầm lại rất chăm chỉ, sẽ nhân lúc thời tiết còn ấm tháo chăn ra giặt sạch rồi chèn bông mới, tính ra cũng là đại tẩu thương Tiểu Việt… 

“Đứa nhỏ ngốc này.” Sầm Việt nỉ non một tiếng, có hơi đau lòng đứa nhỏ đã khuất kia.

Sao lại lẩn quẩn đến mức tự sát cơ chứ. 

Sầm Việt có ký ức của nguyên thân, cũng có thể là do chấp niệm còn tàn lưu của y, cuộc sống nhà họ Sầm quá khổ, hai anh em lệch ba tuổi. Năm Sầm Thiết Ngưu tám tuổi thì cha họ qua đời sau đó nhà họ Sầm cũng xảy ra chuyện rồi phân gia. 

Cũng may thúc thúc bá bá bên kia cũng chiếu cố người quả phụ này, nhà cũ để lại cho mẹ Sầm và hai đứa nhỏ, cũng là hai gian nhà ngói hiện tại, một gian nhà bếp, nhưng mà một quả phụ dẫn theo hai đứa nhỏ, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. 

Khó khăn lắm mới nuôi lớn được hai đứa nhỏ, mẹ Sầm cưới vợ cho con lớn, tiền tích cóp được gần như hết sạch. Bà định sẽ tìm một nhà thật tốt gả tiểu Sầm Việt sang, hơn nửa có sính lễ cũng có tiền, đến lúc đó có thể sửa sang phòng ốc. 

Từ bé Tiểu Sầm Việt đã cần mẫn giỏi giang, hơn nữa lớn lên cũng đẹp mắt, y nghĩ mình có thể giúp đỡ gia đình, nên gả thì gả thôi, y đều nghe nương của mình hết. Đáng tiếc xảy ra hai lần biến cố, lại thành cái danh khắc phu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Mẹ Sầm tuy là muốn lấy tiền sính lễ của Sầm Việt để sửa phòng, nhưng dù gì cũng là gả ca nhi của mình đi, phải có bàn tiệc, hỉ phục hẳn hoi, còn phải thêm của hồi môn, không thể nào làm ra vẻ như bán con mình, cái gì cũng không có. Thế nên hai lần xuất giá gần như đào rỗng của cải trong nhà, còn thiếu nợ bên ngoài. Dù sao nhà thợ rèn lẫn nhà họ Vương đều đến đòi tiền. 

Tiểu Sầm Việt thấy thế thì áy náy tự trách, đứa nhỏ kia cảm thấy vì mình nên mới hại gia đình đi đến nước này. 

Sau này mẹ Sầm bệnh chết, người trong thôn nói là Sầm Việt khắc chết nương mình, thế là tiểu Sầm Việt dùng mạng bồi táng với bà. 

Đứa nhỏ ngốc đấy cảm thấy là mình hại chết mẫu thân, là mình xui xẻo. 

Khi Sầm Việt xuyên đến, cổ vẫn còn rất đau, há miệng thở cũng không thở được, còn bị cảm giác tự trách áy náy của tiểu Sầm Việt bao lấy, y nằm trên giường hơn nửa tháng trời mới khỏe lên, đến đông cũng không dám ra cửa đi lại, chỉ có thể cố gắng tiêu hóa hết mớ ký ức không phải của mình cùng tình cảnh hiện tại. 

Chấp niệm của đứa nhỏ này chính là muốn gia đình tốt hơn một chút, dù là bán nó đi cũng được. 

Coi như là tâm lý muốn chuộc tội của nó đi. 

Sầm Việt thương đứa nhỏ tiểu Sầm Việt này, tính ra nó cũng khổ quá rồi, còn chuyện y xuyên thành một ca nhi, y cũng không quan tâm lắm, trước kia y đã tính mình sẽ cố gắng giúp cuộc sống trong nhà tốt hơn một chút, thay thế tiểu Sầm Việt chăm sóc gia đình này, cũng sống thay phần đời của nó. 

Nhưng hôm nay bà mối Hoàng đến đây khiến kế hoạch của Sầm Việt thay đổi. 

Y có một không gian chứa linh tuyền, cũng xuyên theo y đến đây, nhưng mà… 

Nó không có nghịch thiên trâu bò như mấy cái không gian trong tiểu thuyết mà mọi người hay đọc, bên trong chỉ có một mảnh đất cùng dòng suối nhỏ, đồ vật trồng trên mảnh đất đó khá tốt, có nước suối tưới suốt ngày, nên sinh sôi nảy nở, nhưng chỉ có một mảnh đất mà thôi, nước suối cũng chẳng có khả năng tẩy kinh phạt tủy gì đó. 

Khi ở hiện đại, Sầm Việt mở một tiệm cơ vui vẻ, chuyện buôn bán không thế. Nói sao nhỉ, món món trứng xào cà chua, nhà người ta bán hai mươi hai đồng, y bán ba mươi đồng, nhưng khách bảo ăn ngon, giá tiền cũng tốt. Nhưng nếu nâng giá lên năm mươi, một trăm thì chẳng ai thèm ghé nữa. 

Ban đầu Sầm Việt nghĩ, trong không gian có một vài giống cây đặc biệt, có thể tăng cao sản lượng của ruộng nhà họ Sầm, chỉ cần đổi từ từ, không để người ta phát hiện là được. 

Nhưng như thế phải tốn một, hai năm mới có thể thấy được hiệu quả. 

Tiểu Sầm Việt là ca nhi, người trong thôn bàn tán rất nhiều, tuy Sầm Việt không sợ chuyện này, nhưng sau mấy tháng y cũng phải suy ngẫm lại một chút. 

Không sợ đám người chỉ trỏ với lời đồn đại vớ vẩn đó nữa. 

Ca ca tẩu tẩu của Sầm Việt đối xử với y rất tốt, người thành thật lại tình nghĩa, thương cho cảnh mà Sầm Việt gặp phải nên rất yêu thương y, xem như người một nhà giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng phong tục thời này, quan niệm đã ăn sâu bén rễ trong đầu, ca nhi, cô nương đều phải gả chồng, Sầm Việt có thể ở lại trong nhà hai, ba năm chứ làm sao có thể ở lại cả đời được. 

Đây là chuyện thứ nhất. 

Thứ hai là tuy bây giờ ca tẩu đối xử với y tốt, nhưng hai người còn trẻ, mẹ Sầm vừa mất, người trẻ tuổi vừa nhiệt huyết vừa đơn thuần giản dị, lúc này vẫn còn niệm tình thủ túc. Nhưng sau này nếu hai người sinh thêm con thì lại khác, người làm trụ cột trong nhà này là Sầm Thiết Ngưu, lo hương khói cũng là hắn ta, còn Sầm Việt chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, cuộc sống sau này sớm muộn cũng xảy ra hiềm khích.

Xa thơm gần thúi, đạo lý này Sầm Việt đã từng tự mình trải nghiệm. 

Năm mười ba tuổi cha mẹ của y mất vì tai nạn xe cộ, ở quê còn một ngôi nhà, vợ chồng bác cả của y thấy y đáng thương nên nhận y về nhà, lúc nào cũng giúp đỡ. Sầm Việt rất cảm kích họ, nhưng mà sống ở đó lâu, nhà bác cả cũng có con cái, nhỏ thì tập tễnh ăn cơm, lớn thì đã đi học, tiền cơm tiền thịt, tiền học, học thêm, đâu cũng là gánh nặng. 

Hơn một năm sau, vợ chồng bác cả đóng cửa cãi nhau vì chuyện của y, sau này anh chị họ cũng bày ra vẻ khó chịu trước mặt y – bởi vì y mà cha mẹ họ mới cãi nhau. 

Giờ đổi chỗ rồi, Sầm Việt không muốn lại trải qua cảnh đó thêm lần nữa. 

Sau này y mở tiệm cơm gia đình, thi thoảng đưa ít thịt bò hoặc gà vịt sang nhà bác cả. Có đôi khi cần người làm chuyện nặng, y cũng tự động đến phụ giúp, bác cả gái khen y tốt, còn tốt hơn anh chị họ. 

Sầm Việt chỉ cười cho qua, nói: “Con sao mà so với anh chị cho được, chị họ học đại học có tiếng, anh họ lại làm việc văn phòng trong thành phố, còn con vẫn cứ lông bông vất cả thế này…” 

Ngoài miệng thì bác cả gái chê hai đứa con của mình, nhưng trong lòng rất vui vẻ, hãnh diện vì con mình có tiền đồ. 

Sầm Việt biết bà thích nghe cái này nên mới nói thế dỗ bà vui vẻ. Năm đó sống trong nhà họ, tuy rằng cuộc sống không thoải mái, bác cả gái cũng bày sắc mặt không tốt, thế nhưng dù gì bà cũng là người giặt đồ nấu cơm, họp phụ huynh, nhọc lòng vì chuyện học hành của y, mấy thứ đó không chối bỏ được. 

Người có này có khác, cũng không thể quơ đũa cả nắm. 

Nhưng so ra tình cảnh cũng giống như chuyện giữa hai vợ chồng Sầm Thiết Ngưu và Sầm Việt vậy. 

Lại nói, lần này bà mối Hoàng đến làm mai cho tên ngốc Tề tam thiếu, nếu là người đàn ông bình thường thì y cũng không thay đổi kế hoahc5 đâu. 

“..Nam nhân sao mà sinh con cho được.”

Sầm Việt lẩm nhẩm trong lòng. 

Thật sự không thể nào tưởng tượng được!

Kẻ ngốc dễ dỗ, hơn nữa nhà y gả sang cũng có tiền, trừ bỏ không thể làm chuyện giữa vợ chồng thì những vấn đề khác y nhất định sẽ đối xử với Tề tam thiếu thật tốt, xem hắn như con mình, cũng chăm lo hết chuyện sinh hoạt sau này cho hắn, vừa hay y cũng có thể giải quyết vấn đề “phải gả đi” của mình. 

Sầm Việt cũng không sợ nhà họ Tề chê sính lễ quá cao, không đến cưới y. Y nghe nói lần này bà mối Hoàng tới cửa làm mai cho Tề tam thiếu là ý của mẹ kế hắn ta, cũng khó cho bà ta phải đi tìm kẻ nổi tiếng khắp đầu trên xóm dưới là “khắc phu” như y đây. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play