Lại nói đến hôm qua, khi Nhị Miêu ra khỏi trấn rồi mới kêu lên một tiếng, mặt mày ảo não nói: “Quên mất nói với họ mình họ Khương, tên là Khương Nhị Miêu, nhà ở thôn Đại Miếu Tử.”
“Cũng không biết sau này có cơ hội gặp mặt nữa hay không.” Khương Nhị Miêu quay đầu lại nhìn cảnh ở sau lưng của mình, hắn nhìn về hướng của nhà họ Tề, phu lang của tam thiếu gia nhà họ Tề tên là Sầm Việt.
Hắn phải nhớ kỹ cái tên này.
Tính ra thì thôn Đại Miếu Tử cũng khá gần trấn trên, đi đi về về khoảng một canh giờ, nếu đi chậm hơn thì là hai canh giờ. Khương Nhị Miêu đã quen đi đường nói, chưa đến trưa đã về đến nhà, hơn nữa hắn còn đi rất chậm, do chân đau.
Sầm phu lang nói, vết thương trên chân của hắn không thích hợp đi nhanh, bảo hắn đi chậm thôi.
Đúng rồi, hắn còn trẻ, không thể để lại mầm bệnh, thành người què được.
Khương Nhị Miêu cũng biết lo cho chính mình, nếu để người trong nhà của hắn biết, nhất định sẽ nói tính tình của đệ đệ/ a ca quật cường như thế, hiếm khi lại nghe lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT