Thế nên tiểu viện không ai dám phản đối. 
Đường đọc sách tham gia khoa cử của người bây giờ thật sự rất khó khăn, tài nguyên khan hiếm, một là thư tịch ít, hai là thiếu lão sư giảng bài. Cổ nhân thường nói một ngày là thầy, cả đời là cha, vốn là vì chuyện bái sư vô cùng quan trọng, có được thầy đỡ đầu dạy dỗ thì mới có thể dốc lòng học hành thành tài được. 
Mấy tư thục kia chỉ thích hợp để học vỡ lòng, lão sư trong đó chẳng phải loại gì đứng đắn, chỉ có thể gọi là phu từ. 
Chỉ là tiểu địa chủ như nhà họ Tề, năm đó vì để Tề Thiếu Phi đọc sách mà mua không ít sách, cố rất nhiều sách vỡ đều là bản viết tay do nhà họ Hứa đưa  đến, bên ngoài không mua được, tương đối quý hiếm. Ở trong quan niệm của Tề lão gia, bây giờ đứa con thứ ba không dùng được, những sách đó để không cũng lãng phí, không bằng cho đứa ít xem thử, biết đâu trong nhà lại xuất hiện thêm một thần đồng thì sao?
Đáng tiếc… 
“Đáng tiếc tứ thiếu gia không phải là người thích hợp để đọc sách.” Mai Hương giống với Lưu ma ma, đều nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lại đầy vẻ vui vẻ. 
Tề Thiếu Phi mờ mịt ngây thơ không thèm để ý chuyện có sách hay không, bây giờ y cầm cây gậy trúc, trịnh trọng đặt lên trên giá, sau đó quay đầu lại nói với Mai Hương: “A Phi tự mình lau.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play