Sầm Việt hẹn mua cây mầm dâu tây dại, tuy rằng không nói là cần trong mấy ngày, nhưng đã gần mười ngày mà vẫn không thấy người đến, Sầm Việt vốn đang định làm giá treo áo thật nhanh, giờ lại làm từ từ, mấy ngày nay Tề Thiếu Phi đã biến thành nhóc con thích nghịch gỗ.
Cũng may mấy thanh gỗ đều được mài dũa bóng loáng, không có dằm đâm vào tay.
“Hay là người ta tham năm văn tiền kia nên không đến?” Mai Hương nói. Thật ra nàng cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng nếu ba bốn ngày không đến còn đỡ, có lẽ là trong nhà có việc, nhưng đã gần mười ngày rồi mà vẫn chưa đến, mấy hôm nay trời cũng không mưa, chẳng có vấn đề gì cả.
Nói xong, nàng ta lại ảo não: “Hôm đó quên mất không hỏi hắn họ gì, chỉ biết tên là Nhị Miêu, muốn tìm cũng không thể tìm được.”
“Chẳng nhẽ biết họ của hắn rồi thì con cũng chạy đi một chuyến vì năm văn tiền à? Khéo tiền lộ phí qua lại còn hơn cả số tiền kia.” Lưu ma ma cảm thấy chịu thiệt một lần cũng không sao, coi như học hỏi thêm: “Đừng có nói trước mặt tề quân đó, khéo trong lòng người khó chịu.”
Mai Hương nói mình đã biết.
Dâu tây dại là tề quân mua, cũng là tề quân tin cái tên Nhị Miêu kia. Mấy ngày trước, hôm nào tam thiếu gia cũng hỏi là Nhị Miêu có đến không, chắc là hắn lại thèm hồ lô ngào đường, bây giờ tam thiếu gia lại không hỏi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT