“Tiểu Việt nói bậy bạ gì đó, nhà ta không bán đệ!” Sầm Thiết Ngưu nói đệ đệ một tiếng, làm sao có thể lấy năm mươi lượng được, năm lượng đã là quá nhiều rồi. 

Người trong thôn khi đưa sính lễ, hiện kim chỉ có vài ba lượng, nhiều nhất là năm lượng. Đấy còn phải là nhà giàu có trong vùng mới có khả năng đưa nhiều sính lễ như thế, bình thường làm gì có nhà ai mở miệng đòi sính lễ đến năm mươi lượng, mơ cũng chẳng dám mơ. 

Sầm Việt lại rất thản nhiên, y nhìn ca tẩu của mình, nói: “Nhà họ Tề phú quý như thế, đưa ít mới khiến người ta chê cười. Nhất là tình huống của tam thiếu gia nhà họ, nếu như xung hỉ thì phải làm lớn, càng phô trương càng tốt, thím thấy ta nói có đúng không?” 

“Hả? À, đúng, đúng vậy!” Hoàng Đại Chủy tiếp lời, trong bụng lại thầm nghĩ tiểu ca nhi khắc phu này vậy mà lại dám há mồm đòi tiền, nhưng mà cũng không phải bà ta ra tiền, thế nên bà ta rất vui vẻ: “Chuyện này ta không dám tự ý quyết định, còn phải xem ý tứ của nhà họ Tề…” 

Sầm Việt cười, thuận theo bà ta: “Vậy phải làm phiền thím ở giữa đốc thúc rồi, dù sao mệnh cách này của ta cũng là người nói, tốt xấu gì cũng là nhà họ Tề chọn ta.” 

Làng trên xóm dưới chỉ có duy nhất một kẻ mang mệnh khắc phu là y, nếu nhà họ Tề tìm được người khác thì cứ đi mà tìm. 

Hoàng Đại Chủy: …

Ý rõ là tiễn khách. 

Bà mối vừa đi, đám người đang xem náo nhiệt của Sầm Gia Thôn cũng tản đi. Ai ai cũng cảm thán chuyện hôm nay, nói ba nói bốn. Trong viện, Sầm Thiết Ngưu thầm nghĩ mối này chỉ e không thành, hắn ta nói với đệ đệ: “Đó là tên ngốc đấy, Tiểu Việt à, đệ nghe ca nói…” 

Sầm Việt lấy nước rửa tay rồi đi về phía nhà bếp, y nghe thấy tiếng của ca ca mình thì quay đầu lại nói: “Đệ mới hái rau dại về, giữa trưa dùng bữa rồi nói nhé?”

“Được, nhưng mà hôm nay sao lại có rau dại non?” Sầm Thiết Ngưu bị y nói thế cũng thôi, chuyển sang chủ đề khác. 

Đại tẩu Sầm cầm cái sọt tre, bên trong đều là rau dại, non mơn mởn, thế là nàng ta đưa nam nhân nhà mình xem rồi cười nói: “Tiểu Việt thật là giỏi, đều là rau non, tươi mọng nước nha.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

“Tẩu đi dọn dẹp một chút, Tiểu Việt, đệ nói chuyện với đại ca đi.” Đại tẩu Sầm đi vào trong bếp. 

Sầm Việt xoa xoa tay, đi từ nhà bếp đến dưới mái hiên, nói chuyện với ca tẩu mình: “Tình huống này của đệ, nếu như không gả đi cứ ở mãi trong nhà thế cũng không được. Chưa nói đại tẩu còn đang có mang. Ca, đệ biết, cha mất sớm, nương nuôi hai người chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì, vốn đã định xây nhà mới, lại bị đệ hại đến mức…” 

Sầm Thiết Ngưu cau mày, hắn ta còn chưa nói gì thì Sầm Việt đã nói tiếp: “Ca, đệ biết ca không thích nghe những lời này. Nhưng nếu đệ cứ ở mãi trong nhà, người trong thôn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ mãi không ngừng. Dù thế nào thì đệ cũng phải gả đi, gả cho nhà họ Tề chẳng phải tốt hơn sao? Năm mươi lượng bạc, trong nhà có chừng ấy tiền thì làm được nhiều lắm…” Sầm Việt ngừng một chút: “Hồi nương còn sống, người luôn muốn xây luôn cả cái sân này, trả hết bảy lượng bạc còn nợ của đám đại bá tiểu thúc luôn coi khinh nhà chúng ta. Nếu còn dư thì mua thêm ít ruộng, chờ tẩu tẩu sinh rồi thì bồi bổ một chút, hài tử cũng cần phải ăn uống mà.” 

Những lời này đều là lời trong lòng của “Sầm Việt”, nếu lúc này “Sầm Việt” còn tại thế, chắc chắn y cũng sẽ nghĩ như vậy. 

“Nhưng cử nhân nhà Tề gia kia là kẻ ngốc!” Sầm Thiết Ngưu nóng nảy nói. 

Sầm Việt nghĩ thầm, bởi vì hắn ngốc nên đệ mới muốn gả đó!

“Đệ thích kẻ ngốc!” 

Sầm Thiết Ngưu: …

Nói đến cùng cũng là do hắn ta không có bản lĩnh, khiến nhà mình nghèo như thế. Hai mắt của Sầm Thiết Ngưu đỏ bừng, cũng do hắn ta vô dụng, Sầm Việt thấy thế thì mềm lòng, nói: “Ca ca, đệ thích kẻ ngốc thật mà!” 

Sầm Thiết Ngưu:…

Sầm Việt nói xong thì quay về nhà bếp tiếp tục nấu cơm, sau đó lại dùng rau dại hái được làm thành một chẻo, đích thân y nấu: “Tẩu tẩu người đánh lửa đi.” Chuyện đánh lửa bằng đá thế này y vẫn chưa quen tay cho lắm. 

Nhóm bếp là chuyện nhẹ nhàng, đại tẩu Sầm biết Sầm Việt thông cảm cho mình, nhưng lúc này bụng nàng ta cũng chỉ mới ba tháng mà thôi, đâu đến nổi làm không được chuyện bếp núc, nhưng mà Sầm Việt đã giành đi rửa rau rồi, đại tẩu Sầm chỉ có thể ngồi xuống nhóm bếp mà thôi. 

Khi hái rau Sầm Việt đã gỡ bớt đất ở rễ ra rồi, hiện tại chỉ cần dùng ít nước rửa sạch là được. Sau đó y dùng một cái chảo lớn, đổ nước vào, chờ nước sôi thì cho thức ăn vào, sau đó lại vớt ra để trong bát đất nung rồi để thêm bột mì và bột gạo còn vỏ cám xay nhuyễn. 

Bột mì trong lu không nhiều lắm, màu cũng hơi ngả vàng do có trộn lẫn với bột bắp. 

Chờ sau khi xoa bột xong thì y để yên cho bột nghỉ. 

Sau đó Sầm Việt bắt đầu thái rau thơm, chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu cán bột, chờ cho nước sôi thì thả chúng vào nước sôi thêm lần nữa rồi vớt ra để nguội, sau đó lại thái rau, trộn thêm ít rau thơm trên mặt, rồi cho thêm một muỗng ớt bột, Sầm Việt vừa nấu ăn vừa làm nũng với đại tẩu Sầm: “Tẩu tẩu cho thêm một ít dầu đi, thơm lắm.” 

Đã hơn một tháng không được ăn thức ăn mặn rồi, y thèm!

Chuyện bếp núc lúc trước khi mẹ Sầm còn sống do bà quản lý, một mình bà phải nuôi hai đứa nhỏ, ngày qua ngày đều lấy tiết kiệm làm đầu, đừng nói là thịt, ngay cả dầu nành bà cũng tiếc, làm sau cho phép để dầu mỡ vào làm thành mì trộn dầu cay cho được. 

Đại tẩu Sầm sống chung mấy năm với mẹ chồng, cũng không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu gì lớn, dù sao đại tẩu Sầm cũng là người cần kiệm, thế nên giờ nàng ta cũng có hơi tiếc, lại nói: “Đệ và ca đệ trộn thêm ít dầu đi, tẩu thì không ăn, tẩu thích ăn thanh đạm một chút.” 

Sầm Việt đã sớm múc dầu nành ra rồi, để lên bếp xào, y vừa làm vừa nói: “Trong nhà tiết kiệm đỡ một chút trước, chờ đến khi Tề gia đưa tin sang thì cuộc sống sẽ đỡ hơn.” 

“Không đến nổi vì miếng ăn mà đẩy đệ vào hố lửa đâu.” Đại tẩu Sầm nghe xong thì cảm thấy khó chịu. 

Sầm Việt lại không để ý, y cười cười, nói: “Nói không chừng là phúc đấy, Hoàng đại thẩm nói mệnh đệ là mệnh hưởng phúc cơ mà.” 

Lời của bà mối làm sao mà tin được? – đại tẩu Sầm nghĩ thầm trong bụng. 

“Lóc bóc” mấy tiếng, dầu nành văng tung tóe, dù chỉ để có một nửa muỗng nhỏ thôi mà cũng thơm nức mũi. 

Đại tẩu Sầm đưa mắt nhìn một chút thì thấy Tiểu Việt để dầu vào cả bát của mình, nàng ta vừa đau lòng lại vừa cảm thấy ấm áp. Sầm Việt nói: “Đệ không để ý nên múc hơi nhiều dầu, hôm nay tẩu tẩu ăn cái này đi, lần sau đệ sẽ để ý.” 

Mì được trộn chung với dầu khử, thơm ngào ngạt, cả nhà ba người ngồi trong sân ăn cơm. 

Sầm Thiết Ngưu vừa ăn mì vừa mặt ủ mày chao, không biết nên khuyên đệ đệ thế nào, Sầm Việt chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái, nói thẳng: “Nói không chừng nhà họ Tề bên kia cũng không chịu đâu.” 

Một câu đã khiến lời khuyên vừa đến miệng của Sầm Thiết Ngưu nghẹn lại. 

Cơm nước xong, mọi người lại dọn dẹp một chút. Sau đó Sầm Việt đi ra sau nhà coi đám gà con, nửa tháng trước nhà mới mua về mười con gà con, vừa về đến nhà đã yếu đến mức suýt chết hết, đầu xuân trời lại lạnh, vì sợ đám chúng nó bị đông chết nên nhà họ Sầm dùng rơm lúa mạch trải khắp chuồng gà. Hôm sau khi đại tẩu Sầm ra cho gà ăn, nhìn đông nhìn tây lại thấy còn đủ, nàng ta cứ tưởng là chết hết cả rồi. 

Sống thì vẫn còn sống, nhưng mà trông ốm yếu lắm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play