Đại tẩu Sầm khóc không thành tiếng. Ban đầu vì nhà thợ rèn gây chuyện nên người ở mấy thôn lân cận không dám làm mai cho Tiểu Việt nữa, lần này nhà họ Vương ở xa, chờ bọn họ chạy đến thì Tiểu Việt đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng.

“Tên Vương Tráng kia uống rượu quá nhiều, cuối cùng trúng gió chết, liên quan gì đến đệ đệ ta?” Sầm Thiết Ngưu nhắc đến chuyện này thì cắn răng, mặt xanh mét. 

Đại tẩu Sầm bật khóc, nàng ta lau nước mắt: “Nhà họ Vương đánh Tiểu Việt nhà ta, còn đến đây đòi tiền, nhà thợ rèn cũng có ý như thế, mẹ chồng ta bị tức đến mức qua đời, Tiểu Việt hiếu thuận, cuối cùng nảy ra suy nghĩ không tốt…” 

Danh tiếng khắc phu của Sầm Việt coi như chốt chết, làng trên xóm dưới, trong thôn ngoài thôn cả ngày đều bàn tán nói Sầm Việt không chỉ khắc phu mà còn khắc mẫu, là đồ sao chổi. Năm ấy Sầm Việt chỉ mới mười bảy, trong lòng áy náy, lại bị chỉ trỏ đến mức không dám ngẩng đầu, cuối cùng tự sát ngay trong linh đường của mẫu thân mình. 

May là được người ta phát hiện mới cứu được một mạng. 

Trước khi tới Hoàng Đại Chủy đã nghe qua chuyện này, nếu không bà ta cũng không tìm đến cửa. Chỉ là ban đầu bà ta tưởng là do lời đồn nói quá, ai mà ngờ là đen đủi thật, tính ra thế này cũng tốt, mối hôn sự này nhất định phải thành. 

Bà ta liếc nhìn Sầm Thiết Ngưu, tính ra tên này cũng thương đệ đệ, thế là bà ta suy nghĩ một chút, vội vàng bênh vực kẻ yếu: “Này sao có thể trách Việt ca nhi cho được? Đúng là người nhà quê không hiểu biết, đây là do Việt ca nhi có mệnh phú quý, nhà bình thường không áp được mệnh ấy mới gặp họa.” 

“A?” Đại tẩu Sầm đang khóc lóc, nghe thế thì ngây ngốc luôn. 

Đám dân chúng ngoài vách tường cũng trợn tròn mắt, còn có thể nói như thế à? 

“Muội muội à, ngươi không hiểu, ta đây làm cái nghề này, có bát tự nào mà chưa nhìn thấy qua đâu? Việt ca nhi sinh ngày nào, để ta tính một chút.” 

Đại tẩu Sầm vội vàng báo cho bà ta biết, Hoàng Đại Chủy cong cong ngón tay, cố ý lộ ra vẻ vui vẻ xán lạn, cuối cùng vỗ tay một cái, vui mừng nói: “Ta đã nói mà, làm sao mà sai cho được. Mệnh cách của Việt ca nhi rất tốt, cả đời hưởng phúc đấy, mấy cái nghề tầm thường như thợ rèn, trồng rau sao mà áp cho được, đây chẳng phải là tự rước họa vào thân hay sao?” 

“Theo ta thấy, mệnh cách của Việt ca nhi phải gả đến nhà giàu có mới đúng, còn để lâu trong nhà á…” Hoàng Đại Chủy nói đến đó thì ngừng, nhưng mọi người đều hiểu ý của bà ta là gì. 

Nhà họ Sầm chỉ là nông gia bình thường, ban đầu còn tạm được, dù sao cũng chỉ có một quả phụ nuôi hai đứa con nhỏ, kết quả đến khi Sầm Việt xuất giá lại phải thường xuyên đền tiền cho người ta, còn xuất tiền bốc thuốc mời đại phu cho lão nương trong nhà, khám bệnh, coi thương tích cho Sầm Việt, chưa đến ba năm, nhà họ Sầm đã vào dạng sa cơ thất thế. 

Nếu như cứ để Sầm Việt ở trong nhà, không gả đi, chỉ e nhà họ Sầm không áp được, cuối cùng lại biến thành tai họa. 

Chiêu này của Hoàng Đại Chủy không những khiến hai vợ chồng nhà họ Sầm bị lay động mà cũng khiến chuyện cưới gả này đỡ mất mặt hơn – cũng không thể nói nhà họ Tề cố ý tìm người về khắc chết Tề tam thiếu được. 

Dù sao thì đại phu nhân nhà họ Tề kia là mẹ kế, tìm người có mệnh khắc phu về cho con chồng, bị truyền đi thì tâm tư quá rõ rồi, thế nào cũng bị người ta đâm chọt, hỏng cả thanh danh. Chủ yếu là Tề lão gia chỉ đang bệnh, còn chưa có chết, chắc chắn không thể qua cửa. 

Hoàng Đại Chủy vô cùng đắc ý, Tề gia, Sầm gia mặt trong mặt ngoài đủ loại chuyện, cũng may là bà ta giỏi, có thể nghĩ ra cái chiêu thế này. Bà ta đưa mắt nhìn thoáng qua phu thê nhà họ Sầm đang hoảng sợ, lập tức cười rạng rỡ, nói: “Ta cũng không gạt muội nữa, cử nhân nhà họ Tề đúng là có chút tật xấu.” 

Vợ chồng Sầm Thiết Ngưu nghe thế thì thở ra một hơi, nếu là cử nhân lão gia vẹn toàn giỏi giang, một ca nhi xuất thân từ nông dân như Việt ca nhi nhà bọn họ sao mà trèo lên cho được?

“Thân thể của Tề lão gia không tốt, năm nào cũng phải uống thuốc, bây giờ chỉ có hai đứa con trai, tam thiếu gia là Tề Thiếu Phi mười ba tuổi đã đậu cử nhân, lúc vào kinh dự thi lại bị mất hồn, bây giờ đã mười chín mà vẫn chưa kết hôn…” Hoàng Đại Chủy thở dài: “Tề lão gia sầu não không thôi, dù sao thì nhà họ Tề cũng có uy tín trên trấn, đâu phải nói muốn kết thân là kết được.” 

“Tốt xấu gì Tề tam thiếu cũng có công danh trong người, là cử nhân lão gia đấy, tuy nói là mất hồn nhưng lỡ sau này có thể khỏe thì sao? Đúng không? Cho nên nhà họ mới muốn tìm người mệnh cách phú quý một chút gả sang đó, nói không chừng xong chuyện hỉ sự, thân thể Tề lão gia tốt lên mà Tề tam thiếu cũng khỏe lại.”

Đại tẩu Sầm nghe thấy thì mơ hồ, mất hồn là bệnh gì cơ chứ? 

Đám người xem náo nhiệt ngoài tường thì bật cười, ồn ào nói: “Đây không phải là kẻ ngốc hay sao? Đã ngốc hết sáu năm rồi mà còn mơ sau này sẽ khỏe lại, ha ha.” 

“Thì ra là một tên ngốc làm cử nhân lão gia.” 

“Ấy, ngươi nói thế làm ta chợt nhớ ra, hình như bên thôn Đại Dương cũng có một người bị mất hồn như thế, bốn năm chục tuổi rồi mà gặp người ta còn chảy nước miếng, mắt trợn miệng méo, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, hệt như con nít.” 

“Ta nói rồi mà, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế cho Sầm Việt cơ chứ.”  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Khắc phu gả cho kẻ ngốc, tính ra cũng xứng đôi đấy.” 

“Lúc nãy suýt nữa ta đã bị bà mối lừa gạt rồi, còn nói Sầm Việt mệnh phú quý nữa chứ, hóa ra là vì nguyên nhân này…” 

Sầm Thiết Ngưu nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, mặt đen như đáy nồi, hắn ta quơ tay tìm cây chổi, Hoàng Đại Chủy thấy thế thì không dám ngồi nữa mà đứng dậy, vội nói: “Ta đã gặp qua Tề tam thiếu rồi, rất đẹp, không giống mấy lời đồn bậy bạ đó đâu, cũng không phải là ta hố Việt ca nhi nhà chúng ta…” 

“Ai cùng nhà với bà?” Sầm Thiết Ngưu chen lời, cuối cùng cũng kiếm được cây chổi. 

Đại tẩu Sầm vội vàng cản nam nhân nhà mình lại. 

Tiếng cãi cọ bên ngoài đột nhiên ngừng lại, cửa gỗ bị người ta đẩy ra, Sầm Việt mặc quần áo màu nâu sẫm đầy mảnh vá đứng ở cửa, gọi với vào: “Ca, tẩu, ta gả!” 

Cây chổi của Sầm Thiết Ngưu rớt trên mặt đất. 

Sầm Việt nghe thấy tiếng hít khí của đám thôn dân cách đó không xa, còn có tiếng lẩm nhẩm, không cần nghe cũng biết là “lời hay ý đẹp” đầy vẻ mỉa mai rồi. Nhưng y không để ý mà thản nhiên đi vào trong, dưới chân đầy bùn đất, Sầm Việt đưa tay đỡ cái sọt sau lưng xuống. 

Đại tẩu Sầm vẫn còn hoảng sợ, đầu như hồ nhão, khi đối mặt với Tiểu Việt cũng không nói nên lời. Từ khi Tiểu Việt thắt cổ tự tử rồi được người ta cứu ra đến bây giờ, gần như đã thay đổi thành người khác, trầm ổn hơn rất nhiều. 

Nghe nhiều lão nhân nói, đây là gặp đại nạn nên thay đổi. 

Sầm Việt nhìn bà mối đang rất vui vẻ, cười nói: “Nhà họ Tề đã có uy tín danh dự như thế, mà Tề lão gia thì bệnh nặng, Tề tam thiếu lại là kẻ ngốc, muốn cưới kẻ có mệnh cách quý như ta về xung hỉ, không biết đưa được bao nhiêu sính lễ nữa?” 

“Ta nghĩ tầm năm mươi lượng là được, để xem thành ý thế nào.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play