Tan làm chiều thứ bảy, Tô Nhược khoanh tay đứng giữa bãi đỗ xe của công ty, buồn bực nhìn lốp sau chiếc ô tô của cô xẹp lép một cách khó hiểu. Cô tự hỏi không biết bản thân đang bị vị thần xui xẻo nào đeo bám mà mấy tuần nay rắc rối cứ liên tục đổ xuống đầu mình.
Tô Nhược gọi điện cho dịch vụ sửa chữa để họ cẩu chiếc xe của cô về gara. Sau khi cúp máy, một giọng nói trầm thấp từ sau lưng cô vọng đến: "Xe bị hư sao? Để anh đưa em về nhé?"
Cơn gió lạnh bất chợt thổi qua khiến Tô Nhược khẽ rùng mình. Cô bình tĩnh quay người lại đối diện với hắn, nở một nụ cười khách sáo: "Cảm ơn Tiêu Tổng, nhưng tôi có thể tự đón taxi."
Dứt lời, Tô Nhược dợm bước lướt ngang qua hắn thì cổ tay bất ngờ bị nắm lấy. Tiêu Thần nhẹ nhàng đưa tay lên che đôi mắt của cô, giọng hắn khàn khàn: "Nhược Nhược, xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó có được không?"
Trước khi Tô Nhược kịp trả lời, Tiêu Thần đã ôm chầm lấy cô, cổ họng hắn phát ra âm thanh vụn vỡ: "Mọi chuyện đều là lỗi của anh, anh sai rồi, anh thật sự rất hối hận..."
Tô Nhược vùng vẫy muốn thoát ra, vòng tay của hắn lại càng siết chặt hơn. Nhưng điều khiến cô thật sự hoảng sợ chính là trong giây kế tiếp, một người đàn ông mặc âu phục xám đen chậm rãi tiến đến gần.
Lục Minh Trạch không biết đã có mặt từ lúc nào. Bóng đêm đang dần nuốt chửng vầng dương nơi chân trời phía tây và ánh sáng cũng nhạt dần trong mắt anh.
Tô Nhược sững sờ đến bất động. Tiêu Thần cũng nhận ra sự bất thường của cô, tiếng bước chân trở nên rõ ràng, hắn buông tay quay đầu nhìn lại, sau đó khẽ nhíu mày.
Lục Minh Trạch phớt lờ sự hiện diện của hắn, nói với vợ mình: "Bà xã, mẹ em gọi chúng ta sang nhà ăn cơm. Em muốn đi cùng anh hay là... muốn tự mình đến đó?" Mấy từ cuối cùng được thốt ra có chút miễn cưỡng.
Tô Nhược lấy lại tinh thần, vội trả lời: "Em đi cùng anh."
Sắc mặt Tiêu Thần rất khó coi nhưng cô không có thời gian quan tâm đến hắn. Suốt một tuần làm việc, cô và hắn vẫn luôn cư xử như những người đồng nghiệp bình thường, chẳng hiểu hôm nay hắn phát điên cái gì nữa.
Quan trọng là Lục Minh Trạch thời gian gần đây luôn hoài nghi lý do cô lạnh nhạt với anh, giờ lại chứng kiến vợ mình ở cạnh người yêu cũ. Tô Nhược thấy mình giống như là kẻ ngoại tình vừa bị bắt quả tang vậy.
Lục Minh Trạch đi trước một đoạn, nhưng cố tình bước chậm để đợi cô. Nhìn bóng lưng toát lên vẻ hiu quạnh của anh, trong lòng Tô Nhược bứt rứt khó tả. Cô níu tay áo của anh, cố gắng giải thích: "Lục Minh Trạch, mọi chuyện không giống như những gì anh nhìn thấy đâu. Tiêu Thần đang là cấp trên của em. Dù cho hôn nhân của chúng ta chỉ là hợp tác, ngay cả khi anh không thích em, em cũng tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với anh."
Lục Minh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nháy không để lộ cảm xúc, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp lại: "Ừ, nếu em đã nói em không phản bội, anh sẽ tin em."
Tô Nhược mím môi, rõ ràng là anh vẫn đang thất vọng nhưng cô cũng không biết nên làm gì để xoa dịu tâm trạng của anh.
Chiếc Range Rover màu xám ghi đậu ở ven đường, trông thấy hai người từ xa, trợ lý Tần bước xuống xe và giao lại chìa khoá cho Tô Nhược.
Suốt quãng đường đến nhà ba mẹ cô, Lục Minh Trạch ngồi ở ghế phụ chỉ im lặng nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Đôi lần Tô Nhược muốn mở miệng nói gì đó với anh nhưng rồi lại thôi.
Cô cứ thấp thỏm mãi cho đến khi hai vợ chồng bước vào nhà, Lục Minh Trạch mỉm cười vui vẻ, nắm tay cô lễ phép chào hỏi: "Ba mẹ, tụi con đến rồi ạ."
Trong lúc dùng cơm tối, ba của Tô Nhược bỗng dưng đề nghị: "Dù sao thì sáng mai cũng không đi làm, hay là đêm nay hai đứa ngủ ở đây đi. Ba mẹ vẫn để mọi thứ trong phòng Nhược Nhược y như cũ, không có gì thay đổi cả. Thỉnh thoảng cũng nên ôn lại kỷ niệm một chút."
Tô Nhược cho rằng Lục Minh Trạch sẽ tìm lý do từ chối nhưng anh lại nhanh chóng đồng ý.
Sau bữa ăn, anh theo ba vợ vào thư phòng nói chuyện còn cô ngồi với mẹ mình ở phòng khách.
Tô Nhược dụi vào lồng ngực của mẹ để được bà ấy âu yếm như thể cô vẫn còn là một đứa trẻ.
"Nhược Nhược của mẹ mệt mỏi lắm sao?" - Bàn tay mềm mại của người phụ nữ nhẹ nhàng xoa lưng con gái. - "Lúc chiều Tiểu Trạch gọi điện cho ba mẹ. Nó bảo gần đây con hơi căng thẳng, muốn đưa con đến chỗ chúng ta để con thấy thoải mái hơn."
"Anh ấy đã nói vậy ạ?" - Tô Nhược ngạc nhiên.
"Cái con bé vô tâm này. Chồng con lo lắng cho con từng li từng tí mà con cái gì cũng không biết." - Mẹ cô khẽ lắc đầu, tỏ ý không hài lòng. - "Tiểu Trạch là người đàn ông tốt, ngoài kia chắc chắn có rất nhiều cô gái muốn theo đuổi nó. Nếu con không biết yêu thương và trân trọng, sau này bị người khác cướp mất thì đừng có hối hận."
Tô Nhược dở khóc dở cười: "Mẹ à, rốt cuộc thì con hay anh ấy mới là con ruột của mẹ đây?"