Tô Nhược nhòm qua khe cửa khép hờ của thư phòng. Bên trong sáng đèn. Phía sau bàn làm việc, Lục Minh Trạch đang lật tài liệu, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén tập trung cao độ. Dường như cô lại trông thấy dáng vẻ của chồng mình trước khi anh mất trí nhớ.
Tô Nhược gõ nhẹ lên cửa hai tiếng. Ngón tay thon dài đang lướt trên mặt giấy khựng lại, Lục Minh Trạch ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Em vào đi."
Tô Nhược bước thẳng đến chỗ anh, cẩn thận đặt ly sữa vẫn còn nóng lên bàn, vô tình nhìn thấy chậu sen đá sỏi hồng ở bên cạnh. Những chiếc lá mũm mĩm phát triển tươi tốt cho thấy nó đã được chăm sóc rất chu đáo.
Ban đầu khi tặng món quà này cho Lục Minh Trạch, cô muốn chúc anh gặp nhiều may mắn, nhưng người đàn ông này lại một mực cho rằng ý nghĩa thật sự của nó là mong cho tình yêu giữa hai vợ chồng mãi mãi bền vững theo thời gian.
"Anh uống đi kẻo nguội." - Tô Nhược liếc về phía kệ sách âm tường. - "Em muốn mượn anh vài quyển sách."
Tâm trạng căng thẳng khiến Tô Nhược cảm thấy khó ngủ dù cơ thể đã mệt lử. Đọc sách là một giải pháp hiệu quả giúp cô giảm bớt áp lực.
Lần đầu tiên bước vào thư phòng của Lục Minh Trạch, Tô Nhược chỉ tìm thấy những quyển sách kinh tế học, quản lý xây dựng và kiến trúc nhà cửa. Nhưng kể từ lần thứ hai, trên kệ luôn xuất hiện những cuốn sách mới, đều là thể loại mà cô ưa thích.
Mười phút sau, Tô Nhược đã lựa được vài quyển sách ưng ý. Cô xoay người lại, định cảm ơn anh rồi trở về phòng của mình nhưng lại bắt gặp Lục Minh Trạch đang chật vật ký tên bằng tay trái.
Ngẫm nghĩ một chút, cô đến gần anh, khẽ hỏi: "Em giúp anh phê duyệt văn kiện nhé?"
Lục Minh Trạch ngẩn người, nhìn cô chằm chằm.
Sực nhớ trong hồ sơ có thể chứa những thông tin bí mật của công ty, sợ anh hiểu lầm, Tô Nhược vội nói thêm: "Đúng là em có thể giả chữ ký của anh nhưng nếu như anh không đồng ý..."
"Tất nhiên là được." - Lục Minh Trạch nhẹ nhàng ngắt lời cô. - "Văn kiện công ty em có thể ký, nhưng đơn ly hôn thì không thể."
"..." - Tô Nhược cạn lời, người đàn ông này thật nhỏ mọn, tuần trước chỉ lỡ nói đến vấn đề ly hôn có một lần mà anh vẫn còn để bụng.
Cô bê một nửa chồng hồ sơ trên bàn làm việc của anh đến chiếc trường kỷ bọc nhung đặt giữa phòng.
Những con chữ chi chít, khô khan và buồn tẻ. Chưa đầy nửa tiếng sau, Tô Nhược ngáp ngắn ngáp dài rồi thiếp đi trên ghế lúc nào không hay. Trong cơn mộng mị, mảnh ký ức xưa cũ đã chôn chặt nơi đáy lòng bỗng thoát khỏi nơi giam cầm của nó.
"Tiêu Thần..." - Cô vô thức gọi tên hắn ta.
Giật mình tỉnh dậy, Tô Nhược bắt gặp vẻ mặt u ám của Lục Minh Trạch. Chẳng rõ anh đã đến ngồi bên cạnh cô từ lúc nào. Dựa vào biểu cảm của anh, cô đoán mình đã nói mớ. Lục Minh Trạch vẫn luôn là một người rất nhạy cảm.
"Tiêu Thần là người mà em vẫn chưa quên được sao?"- Bởi giọng nói của anh cực kỳ bình tĩnh nên cô cũng không biết được là anh có tức giận hay không.
Tô Nhược khẽ ừm một tiếng, cúi đầu giả vờ tiếp tục xem tài liệu để che giấu sự bối rối. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn gắt gao dán trên người mình.
Trầm mặc một lúc, Lục Minh Trạch chủ động thay đổi chủ đề.
"Công việc gần đây của em có ổn không? Em không gặp vấn đề gì chứ?"
Cuộc họp chiều nay chợt hiện lên trong đầu, Tô Nhược thoáng ngập ngừng nhưng rồi vẫn quyết định không kể với anh.
"Em không sao. Chỉ là đang trong giai đoạn chuẩn bị cho dự án mới nên có chút mệt mỏi thôi."
Dù sao thì, Tiêu Thần cũng chỉ là cấp trên của cô, công ty thay đổi nhân sự là chuyện bình thường. Hơn nữa, trước khi Lục Minh Trạch mất trí nhớ, hai vợ chồng chưa từng chia sẻ chuyện riêng tư với nhau. Anh vốn dĩ sẽ không quan tâm Tiêu Thần là ai, việc hắn ta lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô đối với anh cũng không quan trọng.
Đột nhiên, Lục Minh Trạch tựa cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp, ấm áp: "Bà xã, bất luận xảy ra chuyện gì, em vẫn còn có anh. Anh vẫn luôn ở đây."
Vành tai Tô Nhược đỏ au, cảm giác tê tê bởi hơi thở của anh phả vào. Cố phớt lờ đi gợn sóng kỳ lạ trong lòng, cô nghiêng đầu sang phía còn lại: "Anh ngồi thẳng dậy đi. Em không sao thật mà."
Lục Minh Trạch im lặng vài giây, anh nhận ra tâm trạng của vợ mình hôm nay có gì đó khác thường nhưng cô lại không muốn bày tỏ với anh.
Lục Minh Trạch luyến tiếc rời khỏi người Tô Nhược rồi cầm tập tài liệu trên tay cô đặt xuống bàn. Anh nhẹ nhàng nói: "Em về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chỗ còn lại cứ để anh làm tiếp."
Tô Nhược nhìn đống văn kiện trên bàn, hơi chần chừ, nhưng quả thật cô có chút không thoải mái nên quyết định nghe theo lời anh.
"Được rồi. Em đi ngủ trước đây. Anh cũng đừng thức khuya quá."
Trên đường trở về phòng mình, Tô Nhược cảm thấy thái độ lúc nãy của Lục Minh Trạch khi nhắc đến Tiêu Thần có gì đó không đúng lắm, nhưng cô không tài nào giải thích được.