Cho đến lúc kim đồng hồ trong phòng khách điểm mười giờ bốn mươi lăm phút tối, Tô Nhược mới chịu chúc mẹ ngủ ngon rồi trở về phòng của mình trên tầng hai. Do mãi tập trung suy nghĩ đến những gì mẹ cô đã nói ban nãy nên khi mở cửa phòng và nhìn thấy Lục Minh Trạch ở trên giường, Tô Nhược hơi hoảng hốt, khẽ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Minh Trạch ngẩng lên, thái độ cực kỳ điềm tĩnh: "Nếu em muốn ba mẹ biết chúng ta vẫn luôn chia phòng ngủ thì anh có thể ra ngoài kiếm chỗ khác."
Cô lưỡng lự nhìn chiếc giường đơn chỉ dùng cho một người nằm: "Hay để em sang ngủ với mẹ nhé? Cũng lâu rồi em không..."
Lời còn chưa dứt thì Lục Minh Trạch đã đứng dậy, đôi chân dài mới chỉ sải vài bước, cơ thể cao lớn của anh đã chắn trước mặt cô. Cánh cửa đóng lại sau lưng, Tô Nhược có cảm giác như bị áp bức vô hình. Anh ép sát cô từng chút một, bàn tay trái đặt lên vòng eo thon để giữ cơ thể cô không bị va đập với vách tường, cúi xuống thì thầm: "Bà xã, em đừng bám mẹ nữa. Sao em không bám chồng của em hửm?"
Tô Nhược lập tức choáng váng, toàn thân cứng đờ. Khoảng cách quá gần, cô cũng không dám giẫy giụa, sợ làm đau cánh tay bị thương của anh.
"Được rồi... Anh buông em ra trước đã. Em đi lấy thêm chăn."
"Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, em nỡ để anh ngủ dưới đó hay sao?"
"Anh ngủ trên giường đi. Em sẽ trải chăn ngủ bên dưới."
"Nếu vậy thì anh không nỡ." - Lục Minh Trạch vùi đầu vào hõm cổ của cô, những ngón tay đặt lên eo cũng siết chặt hơn một chút. - "Anh muốn ngủ chung giường với em, có được không?"
Da đầu Tô Nhược tê dại, cơ thể không tự chủ được khẽ run rẩy. Sự đụng chạm và giọng điệu mập mờ của anh khiến cô nhất thời hỗn loạn, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi.
Lục Minh Trạch cũng nhận ra biểu hiện căng thẳng của cô, anh lùi về sau hai bước, bật cười: "Em đang nghĩ gì thế? Chỉ là nằm ngủ cùng nhau thôi. Dù sao thì tối nay tay của anh... không tiện."
"Em... Em đi thay quần áo." - Tô Nhược bối rối đến mức không dám đối mặt với anh thêm một phút nào nữa. Cô xoay người bước đến bên cạnh bàn trang điểm, hít một hơi thật sâu, cố gắng để cảm xúc hồi phục về trạng thái bình thường.
Tô Nhược gỡ khuyên tai đặt vào hộp trang sức, luống cuống thế nào lại để nó rơi xuống sàn nhà, lăn vào gầm tủ bên cạnh. Cô cúi người, thò tay mò mẫm một lúc lại vô tình phát hiện có một vật khác bị mắc kẹt sâu phía trong.
Khi lôi được món đồ đó ra bên ngoài, Tô Nhược mới biết nó là khung ảnh cũ được chụp vào lễ tình nhân nhiều năm trước. Trong tấm hình, Tiêu Thần nghiêng đầu hôn nhẹ lên đôi môi cô, khoé mắt đuôi mày đều để lộ sự cưng chiều. Biểu cảm rạng rỡ trên mặt cô khi đó bây giờ trông thật lố bịch, một đứa con gái ngây thơ đem trái tim mình đặt nhầm chỗ mà cứ ngỡ mình yêu đúng người.
Sau chia tay, Tô Nhược đã đem vứt toàn bộ những món đồ có liên quan đến hắn ta, chẳng rõ khung ảnh này đã bị rơi vào gầm tủ từ lúc nào, đã nằm yên ở đó trong bao lâu. Cô không chút do dự xé tấm ảnh làm đôi rồi ném nó vào thùng rác.
Nhưng trong mấy chục giây ngắn ngủi, Lục Minh Trạch cũng đã kịp trông thấy nội dung bức hình. Anh im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới khó khăn cất lời: "Em có muốn quay lại với hắn ta không?"
Tô Nhược ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của anh, dứt khoát lắc đầu: "Em tuyệt đối sẽ không quay lại với hắn."
Nhận ra tâm trạng của anh không vui, cô lại nói tiếp: "Anh vẫn còn giận em chuyện chiều nay phải không?"
Lục Minh Trạch dời tầm mắt, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yết hầu khẽ chuyển động, phát ra âm thanh khàn khàn: "Mặc dù anh đã nói sẽ tin tưởng em nhưng anh vẫn cảm thấy đố kỵ với hắn ta. Em và hắn đã bên nhau suốt năm năm, là tận năm năm trời... Trong lòng anh thật sự rất khó chịu. Bà xã à, anh phải làm thế nào đây?"
Tô Nhược có chút bất ngờ, đứng nhìn anh trân trối. Dường như mọi chuyện đang dần vượt quá tầm kiểm soát của cô. Trước khi kết hôn, cả hai đều đã nói rõ ràng với đối phương: Tô Nhược vẫn còn ám ảnh với mối tình cũ và Lục Minh Trạch cũng có chấp niệm không thể buông bỏ. Thời gian sống chung nhà, Tô Nhược dễ dàng nhận ra chồng mình yêu cô gái đó rất nhiều. Nếu như anh không gặp tai nạn mất trí nhớ, có lẽ sẽ không bao giờ nói ra những lời thế này.
Tình huống hiện tại khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên giải quyết như thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài: "Cũng khuya rồi, mau đi ngủ thôi."
Nói xong, Tô Nhược mở tủ lấy quần áo đem vào phòng tắm, không để ý đến dáng vẻ bất lực của Lục Minh Trạch sau lưng cô. Chứng kiến người mình yêu thương chật vật với nỗi đau trong quá khứ nhưng lại không làm gì được khiến anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Dẫu vậy, anh vẫn muốn đưa cô thoát khỏi nơi vực sâu tăm tối đó, kiên định nắm tay cô vượt qua cơn bão lòng.
Khi Tô Nhược quay về phòng, Lục Minh Trạch đã ngủ say. Cô vén mép chăn, nhẹ nhàng chui vào góc giường của mình làm ổ, cẩn thận không đánh thức anh. Có lẽ vì sợ ngã mà đến nửa đêm, cô cứ vô thức nhích người vào phía trong một chút, sau đó lại cảm thấy một nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy cơ thể mình, cực kỳ dễ chịu. Hình như đã rất lâu rồi, Tô Nhược mới có một giấc ngủ thoải mái như thế.