Cảnh tượng trước mắt...là gì đây? Hạ Ban Sương ngây ngốc nhìn những hòm đồ chất thành đống ở bên trong. Một bên có hòm to hòn nhỏ lẫn lộn ít hơn bên còn lại là hộp đựng vừa vừa như nhau. Căn phòng này, từ trước tới giờ luôn như vậy ư?

Không để tiểu thư nghĩ ngợi, Dư Hoà vui vẻ lên tiếng. "Tiểu thư, đây là thư của nhị hoàng tử và người kia gửi tới." Dư Hoà hai tay đưa thư ra trước mặt tiểu thư.

Hạ Ban Sương nhìn lướt qua một cái rồi phất lờ mà đi tới bên có những hòm đồ giống nhau, cô có hơi sầm mắt mà nhìn đống hộp này.

Là kẻ tâm thần nào si nê nữ chính nguyên tác gửi tới ư? Nhiều hộp đều như nhau thế này, bên trong đựng thứ gì chứ? Cô cũng rất tò mò.

Dư Hoà vươi tươi nói: "Tiểu thư, quà mà đám hạ nhân kia mang tới nô tì không xác nhận được là của vị công tử nào. Nên chỉ có thể nhận hết mang vào đây, nếu người mở thư ra xem thì có lẽ sẽ tìm được danh tính người đó đấy ạ."

Chữ của người cổ đại khó đọc lắm, ngày hôm kia cô giở sách ra xem mà đã muốn nhức óc. Hạ Ban Sương không muốn đọc. Cô giơ tay ra mở một hộp thì thấy bên trong là một cây trâm màu trắng ngọc. Đôi tay thon thả liền đưa vào mà cầm lên cao, ánh mắt cô dò xét một chút rồi lại thản nhiên đặt vào chỗ cũ, tiếp đó lại mở thêm mấy hộp mà bên trong đều là những cây trâm đầy đủ sắc màu. Cuối cùng cô thở ra một hơi buồn chán, xoay người lại thốt ra một câu. "Xấu quá."

Vừa lúc câu này thấm vào tai vị Thái Tử tóc đen mặc bộ phục thường ngồi trên nóc nhà đang theo dõi cô, tai hắn như bị đấm một cú vậy. Sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, răng cắn chặt lại, miễn cưỡng giận dữ nói.

"Nữ nhân, trâm ngọc trâm vàng ta tặng mà ngươi...lại chê xấu. Còn của hắn ngươi lại cất kĩ trong người."

Bên ngoài, Hạ Ngân Xá vừa từ triều về nghe tổng quản báo cáo ba ngày này nhị hoàng tử tặng đồ liên tục tới cho con gái, ông đã trở nên vô cùng sốt sắng khi nghe tin. Lo rằng con gái sẽ vì những món quà đó mà thay đổi tấm lòng trở lại thích hắn, vì vậy liền chạy ngay tới viện phủ của Hạ Ban Sương.

Gương mặt ông giờ này sốt ruột hơn bao giờ hết, cho tới khi nhìn vào căn phòng chất đầy những món quà và đứa con gái đang đứng đó, trong giây lát ông sợ như sắp đứt màng đứt ruột. Hấp hối lại có phần giận dữ nói.

"Sương nhi, con đã nói không thích hắn mà sao vẫn nhận đồ hắn tặng tới thế hả? Nữ tử mà không thích nam tử thì sẽ không nhận quà của họ, con vẫn còn tương tư nhớ hắn sao?" Dứt lời Hạ lão gia liền chỉ chỉ chỏ chỏ vào trong đống đồ, hạ lệnh cho hạ nhân mang trở về chủ cũ.

Ông tuyệt đối không cho chứa chấp những món đồ của kẻ đấy, nói đúng hơn là không muốn con gái của mình có liên quan tới nhị hoàng tử. Kẻ đó chính là một tên điên loạn, có ý đồ với vương quyền, ông không muốn nhìn nữ nhi duy nhất cuốm vào những tranh đấu đầy ác liệt sẽ sắp xảy ra đó.

Ngay lúc này sắc mặt Hạ Ngân Xá nghiêm nghị vô cùng, trong mắt vừa thoảng chút buồn lại pha lẫn sự tức giận.

Hạ Ban Sương nhận ra, cho nên cô mới thở hắt nhẹ mà nói. "Con không nhận đồ hắn tặng tới, chỉ là vừa vào đây con đã thấy...thành ra một đống như vầy." Cô đưa mắt nhìn lại đống đồ kia nói.

Ánh mắt Hạ Ngân Xá nửa tin nửa ngờ khi nghe xong, nhìn nữ nhi không có phản ứng quá quắt với hành động mang đồ đi của mình, người mới thở phào được chút nhẹ lòng. Nhưng sau đó liền dữ tợn, cau mày nói.

"Thế thì là ai tự ý mang vào đây thế hả?"

Vừa dứt lời, một nô tì đã quỳ bụp xuống nhận tội. Đó là Dư Hoà.

"Lão gia tiểu thư tha mạng, là...là nô tì ngu xuẩn còn nghĩ tiểu thư thích nhị hoàng tử, cho nên những món đồ này nô tì mới tự ý mang vào thay tiểu thư. Xin lão gia, tiểu thư tha mạng." Hai vai tì nữ Dư Hoà run run, âm giọng khẩn trương lo lắng.

Hạ Ngân Xá thở dài nhẹ, cũng không truy trách tội. Dù sao cũng vì lần hành động này của Dư Hoà hắn mới thật sự tin rằng nữ nhi của mình đã không còn tình cảm với nhị hoàng tử nữa.

Hạ Ngân Xá trịnh trọng bắt đầu nói. "Tiểu thư không còn thích nhị hoàng tử nữa, kể từ giờ ai mà nhắc tới hắn là ta sẽ bán đi. Tất cả đã nghe rõ chưa?"

Đám hạ nhân vâng lời dạ dạ.

Sau đó, những món đồ được tặng chất đầy trong viện phủ của Hạ Ban Sương đã được hạ nhân mang đi hết. Có lẽ là sẽ trả về chủ cũ. Nhưng còn đống hộp trâm kia thì sao? Danh tính người tặng không rõ, bức thư cũng chỉ vỏn vẹn một lời nhắn. "Nhận hết cho ta." Mà dù sao cha già cũng xử lý, một con người lười như cô chỉ nên ăn xong rồi về ngủ.

Hạ Ban Sương mài mò rườm rà cởi bộ y phục cổ đại này ra, thân thể cô chỉ mặc bộ đồ mỏng trắng. Cũng chính là đồ ngủ ở thời cổ đại. Lúc cô xoay người thì chợt nghe thấy một tiếng động lạ, ngay sau đó là một thân ảnh nhào tới phía cô. Thân thủ linh hoạt cô đã tránh đi được.

Thân ảnh đứng cách cô không xa, thân hình hắn cao lớn. Mặc bộ y phục đen, khăn che bịt mặt. Hắn cũng chẳng mang vũ khí hay vật gì nguy hiểm trong tay, nhưng cũng không thể không đề phòng vì cô không thể biết là hắn có cất dao trong áo không.

"Ngươi là ai? Muốn giết ta ư?" Cô cau mày, thân thể cũng đã sẵn sàng đánh đấm.

Hắc y nhân im lặng, chỉ đưa ánh mắt từ dưới nhìn lên. Không nói gì liền chạy lên. Hạ Ban Sương cũng chuẩn bị tư thế, khi hắn gần tiến tới cô liền tung một đạp.

Với thuận thủ khắc nghiệt mà Hạ Ban Sương luyện tập được ở thời hiện đại, cô dễ dàng tung ra những đòn đánh mạnh mẽ, tránh né sự tiếp cận của hắn tốt.

Tuy nhiên cô lại thấy rằng kẻ này không hề có ý muốn đánh nhau, mà là muốn trêu đùa cô đúng hơn. Hắn liên tục ưỡn người tránh né những đòn đánh của cô, hình như là muốn tiếp cận thân thể cô thì phải. Hạ Ban Sương nào cho hắn cơ hội, cứ mỗi lần hắn định tiến gần cô lại thẳng chân đá khiến hắn phải lùi ra.

Cuối cùng cô tức rồi. "Tên khốn." Hạ Ban Sương không thủ nữa, mà cô chủ động tiến công. Đánh hắn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play