Từ Thách Quan vừa nhậm chức lão đại của một băng đảng lớn và nắm đầu cả một thành phố, trong giới ai cũng lưu truyền cô là một người phụ nữ điên, rất đáng ghét. Thủ đoạn làm việc như rắn rết, tính cách lại đa đoan, khiến ai trong giới cũng phải kiêng dè.

Tuy nhiên cô lại đột quỵ chết bằng một cách khó hiểu.

Một giây trước vì lại nghe đám đàn em dưới trướng buôn kể về một cuốn sách có nhân vật chính ngu si, toàn mạng chỉ yêu nam chính cặn bã. Cho nên đầu lại choáng váng, hình như cô đã đột quỵ sau cơn choáng vô biên đó thì phải. Nhưng giây sau cô lại mở mắt và phát hiện bản thân đang ở một căn phòng mang phong cách cổ trang lạ lẫm.

Chưa kịp định thần để hiểu chuyện thì bên ngoài truyền tới một giọng nói hoa mỹ, yểu điệu.

"Tỷ tỷ, Cửu nhi biết sai rồi! Tỷ hãy tha lỗi cho muội có được không? Muội... muội sẽ rời khỏi hoàng cung, trả lại Cần ca ca cho tỷ.

Ức... hức, tỷ tỷ. Đừng ghét muội, tình yêu của muội và Cần ca ca là thật lòng. Nếu tỷ không tác thành cho thì muội cũng không vòi vĩnh nữa, lần này muội sẽ ra đi."

Giọng điệu om xòm này lại là gì nữa vậy! Nữ nhân nằm bất động trên giường đầu nghiêng nhìn cánh cửa mà bất lực tòng tâm, không phải cô sẽ lại đột ngột chết chứ! Dù sao đầu cũng đang đau nhức nhối như vậy cơ mà, có điều Từ Thách Quan đang rất hoang mang.

Rốt cuộc nơi này là đâu, và tại sao cô lại không cử động được, chỉ xoay được mỗi đầu thôi vậy?.

Bên ngoài tiếp tục truyền thêm giọng nói, hình như lại có thêm kẻ khác tới.

"Cửu nhi, nàng sao lại quỳ nơi này! Còn nữa, tại sao lại rời đi? Trẫm tuyệt đối không cho phép."

"Hức hức, Cần ca ca, tỷ tỷ... không tha thứ cho muội. Làm tỷ ấy giận như vậy rồi, muội cũng không thể ở đây thêm được nữa."

*Rầm...

Nam nhân mặc long bào sáng chói đang tức giận bước vào, vóc dáng cao khoẻ, dung mạo đẹp đẽ. Hắn kéo theo đó là một mỹ nhân thanh thuần xinh đẹp như nguồn suối.

"Tỷ tỷ, muội và Cần ca ca là yêu nhau chân ái. Vẫn mong tỷ tác thành, dù sao... tình yêu của muội cũng chẳng ảnh hưởng tới địa vị của tỷ."

"Hạ Sương Ban, ngươi càng ngày càng quá đáng! Chức vị hoàng hậu của ngươi không phải để ức hiếp ái phi của trẫm, mà là gì ngươi còn nhớ rõ không?"

"Cần ca ca đừng nóng giận với tỷ tỷ, tỷ ấy trừng mắt rồi, Cửu nhi sợ..."

Giọng điệu nũng nịu mềm mại, lại thêm dáng vẻ mảnh mai yếu đuối của nàng ta khiến hoàng đế muốn yêu thương che chở. Hắn vội ôm nàng ta vào lòng, dỗ dành nói.

"Ngoan ngoan Cửu nhi, có trẫm ở đây nàng không cần phải sợ."

"Cửu nhi biết, nhưng vẫn sợ lắm! Nếu có thể... chàng hôn thiếp một cái thiếp sẽ hết sợ."

Hoàng đế có chút do dự, khẽ liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên giường. Thấy nàng nhìn qua đây nhưng hắn lại không rõ đó là loại ánh mắt gì, chỉ cảm thấy có chút xa lạ.

Vì trước kia hoàng hậu của hắn vẫn rất hay ghen, tự nhiên hôm nay lại có thể bình tĩnh nhìn hắn thân mật với nữ nhân khác.

Đột nhiên hắn như lĩnh ngộ ra và tưởng bở hoàng hậu đã nghĩ thông suốt, không nhất thiết phải ghen tuông vô nghĩa, đã chuyên tâm vào việc làm hoàng hậu. Vì vậy trong người đã có chút hài lòng.

"Cần ca ca..."

Nữ nhân yểu điệu nũng nịu lắc tay hắn.

Thấy thế cẩu hoàng đế cũng không thể chờ thêm nữa.

"Sương nhi, nàng yên tâm dưỡng thân thể cho tốt! Trẫm vẫn sẽ đối xử tốt với nàng như trước kia, nàng cũng đừng quá toan tính với ái phi của trẫm nữa."

Một màn này Từ Thách Quan thấy rất quen, cả tên gọi nữa! Đây há chẳng phải là đoạn hồi kết của cuốn sách gì gì kia mà đàn em trong băng của cô buôn suốt ngày trong một tuần sao? Họ buôn nhiều đến mức khiến kẻ vô vị truyện tình yêu như cô cũng phải nhớ in vào trong đầu, cũng vì vậy mà khiến đầu cô muốn nổ tung dẫn đến đột quỵ.

Mặc kệ có phải xuyên sách hay không thì Từ Thách Quan không đồng ý sự việc éo le này. Cô vất vả lắm mới thành nữ trùm của một băng đảng lớn, còn chưa ngồi chức vị đó được một tháng mà đã phải ra đi như vậy! Tuyệt đối không được, cô phải quay trở về thế giới của mình.

Nhưng thật kì lạ, cô không cảm giác được thân thể này.

Đột nhiên đầu cô tự nảy tới cái tình tiết, bị hạ độc cổ trùng, nội tạng bên trong bị ăn mòn, xong bị một dao xuyên tim.

Hết truyện!

Lại một lần nữa Từ Thách Quan thấy mọi chuyện hết sức éo le. Cho cô xuyên vào kết truyện thì còn làm được gì nữa hả?.

"Tỷ tỷ, Cần ca ca thật mạnh bạo. Làm muội... rất thích."

Nữ nhân một mình bước vào đã để lộ vòm ngực đầy đặn với dấu đỏ ô uế, nàng ta khuây khoả trông rất hài lòng, vẻ mặt còn có phần sung sướng và khiêu khích.

"Tỷ tỷ chắc đang oán giận ta lắm! Tuy nhiên ta vẫn sẽ sống rất tốt, cực kì hạnh phúc bên Cần ca ca và, chuẩn bị thay tỷ làm hoàng hậu.

Bây giờ tỷ tốt nhất là tự cầu bản thân có kiếp sau tốt một tí, đừng oán giận, đừng chửi rủa muội! Ai bảo tình yêu giữa muội và Cần ca ca lớn hơn của tỷ với huynh ấy chứ."

Nữ nhân này lắm lời thật, khiến tâm trí Từ Thách Quan lại nhức nhối nữa! Tuy nhiên cô hình như cảm nhận được thân thể này rồi, có thể cử động.

Ánh mắt Liêu Cửu thu hẹp lại, miệng giãn nở một nụ cười mê hoặc chết chóc. Nàng ta cười bật thành tiếng.

"Ha ha ha, tỷ tỷ bây giờ hình như khoẻ lại rồi! Có thể chạy tới bên hoàng thượng...nhưng phải làm sao đây? Tỷ lại ọc ra máu rồi."

Đúng vậy! Máu từ trong khoang miệng bản thể này chảy ra, tuy nhiên nỗi đau lại là Từ Thách Quan hứng chịu được. Lúc này cô đã không thể nghĩ ngợi được gì, ngoài việc cô có thể sẽ chết.

"Độc trùng này muội lỡ nuôi trong thân thể tỷ hơn nửa năm, có lẽ trùng đã ăn mòn bên trong nội tạng của tỷ rồi. Không cần một khắc đâu, tỷ sẽ bị cơn đau giày vò và chết trong đau đớn.

Nào tỷ tỷ, nhìn tỷ đau như vậy muội thấy thật đáng thương. Để muội tiễn tỷ xuống âm ti nhanh nhất có thể nha, như vậy! Tỷ sẽ không cần phải chịu cơn đau giày vò, đau đớn rồi mới chết."

*Phập...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play