"Con vừa nói gì?" Dứt lời Hạ Ngân Xá nắm chặt nắm đấm hai tay, căng thẳng nhìn đứa con gái của mình.
Từ trong miệng cười mỉm của Hạ Ban Sương thốt ra một câu: "Tên vô dụng đó con không còn thích nữa, thưa cha."
Hạ Ngân Xá nghe xong tí nữa lăn đùng ra xỉu vì vui mừng, nhưng thay vì làm điều đó người lại đứng dậy nhảy cà tưng, vui vẻ múa tay múa chân trước mặt bao nhiêu hạ nhân mà hét vui. "Thiên Địa của cha giác ngộ hiểu chuyện rồi."
Hạ Ban Sương bất đắc dĩ cười mỉm nhẹ, nghĩ ngợi chẳng qua hiện tại cỗ thân thể này đã là do cô điều khiển, bao nhiêu tình cảm nồng cháy của nguyên chủ dành cho ai cũng chẳng phải chuyện của cô nữa. Có điều, nếu nghĩ theo chiều hướng cũ cỗ thân thể này vẫn là chủ cũ...thì có lẽ cái phủ này bây giờ đã gà bay chó sủa rồi. Vì qua lời tự nhận cứu người 'giả' của nam chính cặn bã vào hôm qua đã khiến nàng ta thật sự mất não mà toàn tâm toàn ý yêu hắn, hôm nay lại nghe cha già chê chàng tình yêu nên ắt hẳn sẽ phát điên.
Có cha già yêu thương tốt như vậy, mà lại mất não vì một thằng cặn bã. Tiếc cho nguyên chủ quá! Chẳng bù cho cô, từ lúc có nhận thức đã chỉ thấy máu tươi và mùi ôi thối nồng nặc. Nghĩ lại sao mà thấy đắng lòng.
"Nào còn gái, mau mau ăn nhiều vào, một tháng này ta không bên con, con lại gầy đi mấy lạng thịt rồi. Lão Lý, mau ngự thiện mấy món tới mà tiểu thư thích ăn. Mau lên."
"Vâng, lão nô làm ngay."
Lý tổng quản gấp gáp sai một vài hầu nhân theo mình ra ngoài. Ngay khi nhìn hầu nhân cuối cùng khuất mất ngay cánh cửa, Hạ Ban Sương quay mặt lại đã thấy một bát chồng chất đầy những miếng thịt ngon mà cha già gắp cho.
"Thiên Địa của cha, ăn nhiều vào nha. Không thì mẹ con lại quở trách cha vì không chăm sóc tốt cho con."
Nói xong ông còn bày ra gương mặt đáng thương có hơi buồn buồn và mong chờ nhìn, khiến Hạ Ban Sương cũng thấy khó xử, khó tránh quá cô buộc phải gắp một miếng bỏ vào miệng. Sau đó cô gắp liền mấy miếng bỏ vào bát của cha, chưa nói gì đã khiến ông ta cảm động đến mức rưng rưng nước mắt muốn sập cả trời đất.
...
Ngày mới Hạ Ban Sương nhàm chám nhưng tìm được mấy cuốn sách trong phòng mang ra ngoài vườn định đọc, cô sai nô tì thân cận đi mang chút đồ tới, còn bản thân lại ra chỗ sập gỗ ngồi. Nơi có bóng cây che nắng, có gió thổi man mát, trông vô cùng yên bình.
Đột nhiên cô như nghĩ ra gì đó mà tỉnh ngộ. Một cuộc đời bình thường và một nơi yên bình, đây chẳng phải là điều cô mong muốn trước lúc trở thành lão đại sao?
Ngày ngày huấn luyện bị đấm thành bộ dạng như chó, thở muốn đứt hơi, mồ hôi tuôn ra như nước. Lúc đó cô vừa hận vừa nỗ lực đã cầu ước bản thân có một cuộc đời bình thường, một nơi sống yên bình, tự do. Trớ trêu thay, khi cô đã hoàn toàn quên mong muốn và nỗ lực thành công đứng tại một vị trí mà ai ai cũng muốn, nhưng diêm la lại gạch sổ cô rồi mang cô vứt vào thế giới cổ đại trông có vẻ bình yên này.
Một cách nhẹ nhàng, thật nực cười.
Đột nhiên có một giọng hét vang cả cái viện phủ nhỏ này. "Tiểu thư, có chuyện tốt." Theo đó mà Hạ Ban Sương bị kéo trở lại thực tại, cô ngước mắt nhìn qua cửa chính, nơi Dư Hoà bưng trà chạy vội tới lại cười toe toét trông rất vui.
Hạ Ban Sương thì có vẻ không quan tâm gì, cô lật lật mất quyển sách trên bàn nhìn, nhưng vẫn hỏi. "Có chuyện gì?"
Dư Hoà đặt trà xuống, nàng ta không giấu nổi sự kích động trong tâm trạng mà nói. "Tiểu thư, ngoài phủ có hai đám hạ nhân khiêng rất nhiều đồ tới phủ của chúng ta. Chắc chắn là nhị hoàng tử mang quà tới tặng người, tiểu thư, nhị hoàng tử..."
"Dừng, đi ra ngoài đi. Ta muốn được yên ổn mà đọc sách."
Dư Hoà ngỡ ngàng trước sự bình tĩnh của tiểu thư, nhưng khi nhìn thấy sách mà tiểu thư nhà mình cầm là loại 'bí thuật làm thê' thì nàng ta liền cười trộm. Tự biên tự nghĩ. “Tiểu thư biết sắp phải gả cho nhị hoàng tử nên mới bắt đầu nghiêm túc đọc sách đó đây mà, mình hiểu rồi.”
"Tiểu thư, vậy nô tì xin phép cáo lui đi làm việc." Dứt lời Dư Hoà liền chạy ngay ra ngoài.
Hạ Ban Sương lười bận tâm, cô cầm lấy một chiếc bánh mà Tiểu Nhu Nhi vừa đặt xuống đưa lên miệng nhai, cảm nhận hương vị vừa miệng mới đưa hai chân lên trên gỗ. Cô nằm với tư thế nghiêng, tay còn lại đặt quyển sách xuống nhìn, bỗng nhiên cô cau mày một cái liền vứt quyển sách này ra sau.
"Sách điên gì vậy."
...
Ngày hôm sau, Dư Hoà chạy vào viện báo tin lại có hai đội hạ nhân mang quà tới. Nữ nhân lười biếng nằm trên sập gỗ vẫn thản nhiên nhắm mắt.
...
Tiếp một ngày mới, Dư Hoà lại báo tin như hai hôm trước, nhưng lần này lại thêm một câu. Chính là một bên hạ nhân kia không phải là tùy tùng mà nhị hoàng tử sai tới, mà là một kẻ khác. Hạ Ban Sương vẫn nằm lười trên sập gỗ ăn miếng bánh, một chút cũng chẳng có tâm trạng đoái hoài gì tới tin mà nô tì báo.
Cô là đang an hưởng một cuộc đời yên bình, thứ gì tới thì mặc kệ.
Dư Hoà lúc này đang nghi ngờ tiểu thư nhà mình có phải đã hết mến mộ nhị hoàng tử, nhưng suy nghĩ này nàng ta liền vội xua tan đi. Tiểu thư từ năm 10 tuổi đã thích nhị hoàng tử rồi, ngày càng si mê, lúc trước vì ngài ấy mà đã hao tâm tốn sức biết bao. Đâu thể nào hết mến mộ được.
Mặt trời đã sắp lặn, ngoài vườn trên tấm sập gỗ Hạ Ban Sương đánh chén xong một giấc ngủ ngon lành, cô ngồi dậy mà vươn thẳng vai, ưỡn ngực. Trước lúc chờ cha già từ hoàng cung công tác trở về, cô nhàn hạ đi lượn một vòng khu viện nhỏ mà bản thân đang ở. Đã tới đây mấy ngày rồi mà do cô lười quá nên chưa xem xét khu ở như thế nào, giờ có chút nhã hứng đi lượn.
Đi gần tới một cánh cửa, bỗng cô dừng chân lại, đưa mắt nhìn hành động chạy qua mở cửa của Dư Hoà.
Nàng ta mỉm nhẹ cung kính nói: "Tiểu thư, mời vào."