Ở giữa con sông lớn nhất thành phố có cho xây lên một dinh thự xa hoa đặc biệt, nơi đây rất khó để xây dựng vậy mà các nhân tài kiến trúc đã thiết kế lên được nó với hàng ngàn người phối hợp từ các vật liệu đến từng chi tiết khắc họa đều có giá cao ngất ngưởng.
Nơi đây được cho là một thành phẩm để đời của các kiến trúc sư, dinh thự rộng lớn đẹp đến nổi khi đăng lên các trang báo người khác cho là không có thật, đến khi được tận mắt chứng kiến thì mới tin nơi này kì diệu đến mức nào.
Chỗ này từng là địa điểm hot nhất trên các trang mạng, đến tận bây giờ mọi người vẫn còn tò mò vì không biết ở bên trong nó rộng lớn đến mức nào.
Khuôn viên to đến độ người làm ở đây cũng bị lạc đường khi đi quanh khu dinh thự này, đường vào dinh thự kéo dài đến giữa sông, con đường này vừa dài vừa rộng đến độ có thể chứa 20 con xe ô tô đi song song cùng lúc.
Nhưng không một ai biết được, ở bên trong căn dinh thự rộng lớn này lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, nơi này cũng chẳng có nổi một tình yêu thương toàn là đấu đá lợi dụng lẫn nhau.
Việt Phong Đình lái xe đến nhưng lại ngồi ở ngoài một chút không muốn lái xe thẳng vào trong.
Anh hạ cửa kính xuống lấy ra trong bao một điếu thuốc, chậm rãi bật lửa lên sau đó hút một hơi dài toàn bộ khói trắng bao phủ lấy khuôn mặt lãnh đạm của anh.
Đáy mắt anh sắc lạnh không một chút dao động cũng không có cảm xúc gì, nói thật là anh rất ghét bỏ nơi này.
Một năm nay anh không đến, lúc trước ngày sinh nhật của anh thì có mấy ai nhớ chứ, đến một câu chúc cũng không có, khi đó anh vẫn còn nhỏ chỉ muốn đơn giản là một cái bánh kem vì nhìn thấy những bạn nhỏ khác cũng được ba mẹ mua cho trong mỗi dịp sinh nhật.
Nhưng thứ anh nhận lại toàn là những lời chỉ trích từ mẹ của mình và thái độ lạnh nhạt của ba mình.
Sự cô đơn tủi thân bao phủ lấy người anh anh cũng chỉ biết ngồi ở một góc phòng khuôn mặt u buồn nhìn xa xăm mà mơ ước đến một gia đình hạnh phúc.
Căn nhà này đã từng khiến anh rất ám ảnh vì phải sống theo sự sắp đặt của bọn họ.
Anh mang niềm đau dần dần lớn lên với sự lạnh nhạt khắt nghiệt của gia đình, anh cũng quên đi cảm giác háo hức chào đón sinh nhật, cảm xúc của anh cũng bị chai mòn theo thời gian mà trở nên vô cảm với mọi thứ.
Nực cười thật bây giờ lại muốn ăn trở về ăn sinh nhật với bọn họ, anh cười khinh thường nụ cười ẩn sâu sự đau thương mất mát, cuối cùng chỉ còn lại hơi tàn lạnh lẽo, anh dứt khoát lái xe rời đi, nếu có anh buổi ăn đó chắc chắn sẽ bị phá hủy còn không có anh bọn họ vẫn vui vẻ sống cuộc sống của họ.
Trong buổi tiệc trên bàn ăn ai nấy đều tối sầm mặt mày, người làm trong nhà cũng trở nên sợ hãi với sự tức giận của ông chủ, Việt Minh Đạo đập bàn một cái giọng điệu hung hãn như muốn lật đổ cả bàn ăn
"Cái thằng Việt Phong Đình này muốn chúng ta đợi đến khi nào nữa hả?"
Bà Chung Kim Nhã cũng có phần tức giận nhưng cũng ráng kiềm nén để xoa dịu cơn giận của chồng mình, bà cười gượng nhỏ nhẹ lên tiếng khuyên nhủ ông để tránh ảnh hưởng đến bữa ăn và người khác
"Có thể nó bận việc không đến được thôi, chúng ta cứ ăn trước đi, tránh tức giận nếu không sẽ bị ảnh hưởng đến sức khỏe của ông..."
"Anh hai không muốn đến thì có, chứ việc vẫn có thể làm sau mà"
Lời của bà vừa mới dứt Việt Quân Ân liền nhanh miệng nói vào, lời nói lại cợt nhả mang theo ngữ điệu châm biếm người khác như đang châm thêm dầu vào ngọn lửa giận của ông
"À, thật ra lâu nay anh hai đã cắt đứt hoàn toàn với gia đình mình rồi mà, ba mẹ không biết sao?"
Việt Quân Ân càng nói khiến Việt Minh Đạo càng tức điên lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông cũng hằn lại đến dữ tợn, ông hắng giọng đang thép nói với bà
"Từ nay về sau Việt Phong Đình không phải là con của tôi nữa, nó mà có vác mặt đến đây tôi cũng không chấp nhận thằng con bất hiếu như nó!"
Nói xong ông ho khan càng lúc càng nhiều bà lo lắng đi đến vỗ vào ngực ông, còn Việt Quân Ân có vẻ rất hào hứng ngồi ăn phần của mình, cậu ta vừa ăn miệng vừa lèm bèm cũng chẳng thèm nhìn ba mình lấy một cái nhưng lại làm ra vẻ quan tâm, người khác nhìn qua cũng thấy giả tạo
"Ba đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe nếu ba có chuyện gì thì việc ở công ty ai có thể lo liệu được đây"
"Chuyện công ty thì liên quan gì đến mày? Mày chỉ là một thằng bất tài nếu mày cứ tiếp tục như vậy tao sẽ không dung túng cho mày nữa!"
Lửa giận càng lúc càng lớn ông quát to vào mặt Việt Quân Ân, nghe những lời này xong cậu ta cũng cảm thấy ông thật sự rất chán ghét nhưng vì lợi ích của bản thân mình nên cậu ta nhẫn nhịn rồi bỏ đi.
Bà Chung Kim Nhã rất lo lắng cho ông liền vội đưa ông về phòng còn về phía Việt Quân Ân bà sẽ dạy bảo sau.
______
Buổi trưa hôm nay nhà hàng rất đông khách cô đang loay hoay làm việc thì bị quản lý gọi, cô vội vàng tháo tạp dề đi đến, quản lý hối hả nói muốn nhờ vả cô làm một chuyện hết sức trịnh trọng
"Hôm nay là sinh nhật của ông chủ nhưng tôi chưa chuẩn bị gì hết, với tính cách của ông chủ tôi nghĩ ông chủ không thích khoa trương ồn ào, cô mua một chiếc bánh kem đem đến nhà ông chủ đi"
"Hả, tôi sao?"
Cô có chút bất ngờ tròn xoe mắt hỏi lại, kêu cô đem đến sao? Cô có chút không dám, chỉ sợ ông chủ tức giận ném bánh kem vào mặt cô, vả lại cô cũng chỉ là nhân viên mới, cô cũng rất lo sợ khi đối diện với anh
"Không được đâu quản lý, tôi chỉ mới vào làm mấy ngày thôi mà, ông chủ cũng không thích tôi"
"Cái đó không quan trọng, tất cả các nhân viên trong nhà hàng này ông chủ chỉ gặp mỗi cô là nhiều nhất, cô còn được làm việc ở đây là do ông chủ ưu ái cho cô đấy, nên biết điều một chút"
Cô nghe xong cũng chần chừ một hồi sau mới gật đầu đồng ý dù sao thì anh cũng cho cô cơ hội để làm việc ở đây, nên là làm một món coi như cảm ơn vậy.
Vừa mới nghĩ xong cô liền chạy ra siêu thị để mua nguyên liệu về nhà làm bánh, cô muốn tiết kiệm một chút nên phải tự tay làm.
Giá bánh kem ở đây rất đắc vì ở đây toàn là những khu đắc đỏ thì lấy đâu ra bánh kem rẻ, cô đã từng làm bánh kem, nói ngon thì không chắc nhưng chắc chắn sẽ không tệ.
Cô đi mua dâu để chuẩn bị làm bánh kem dâu, cô nhớ lại cái bánh ngọt lần trước anh nhờ cô mua là vị dâu nên cô nghĩ anh sẽ thích ăn nó.
Khi vừa mua xong cô liền cấp bánh chạy về nhà để làm bánh, vì là làm cho anh nên cô đã lên mạng xem công thức để làm cho cái bánh kem ngon nhất có thể.
Còn cần phải chỉn chu đẹp mắt, nói về khéo tay thì cô cũng có một chút năng khiếu nhưng vẫn quan trọng vị của nó như thế nào.
Cô làm cả buổi trời bột dính đầy lên áo trên người cũng có hương kem dâu, đến công đoạn cuối cùng là quét kem lên nữa là hoàn thành.
Lúc nặn kem dâu lên mặt kem trắng, cô cố tình vẽ anh nhưng vẽ bằng mấy hình nhỏ nhỏ dễ thương sau đó mỉm cười tự nhìn thành quả của mình.
Cuối cùng là gói quà lại đem tới nhà cho anh theo địa chỉ mà quản lý đưa, cô mong anh sẽ thích nó, anh cũng sẽ không hung dữ giống như hôm đó mà đuổi cô đi chứ? Cô vừa lo lắng vừa hồi hộp, giữ chặt lấy chiếc bánh kem ở trong tay.
Vừa bước xuống xe bus cô nhìn địa chỉ ở nhà anh sau đó từ từ đi theo chỉ dẫn, đi khoảng 5 phút cuối cùng cũng thấy được địa chỉ nhà anh.
Cô nhìn căn biệt thự to lớn trước mắt cũng không khỏi kinh ngạc không ngờ nó lại lớn như vậy.
Nhưng cô lại thấy ngưỡng mộ anh nhiều hơn, anh còn trẻ mà đã giỏi đến như vậy còn cô thì 20 tuổi rồi vẫn chưa mua được căn nhà đàng hoàng để ở.
Cô lắc đầu không nghĩ đến nữa càng nghĩ cô chỉ càng thấy bản thân mình vô dụng chìm trong sự tự ti, cô đi đến nhấn chuông cửa đợi một lát đã có người làm ra mở cửa, cô gật đầu khách sáo chào hỏi
"Chào dì, không biết ông chủ có ở nhà không ạ?"
Dì giúp việc nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, bình thường các cô gái chỉ gửi quà đến thôi đằng này còn tự đích thân mang đến tấm lòng này cũng thật đáng quý nhưng ông chủ lại không thích tiếp xúc với người ngoài, nhìn cô có vẻ ngoan hiền lương thiện nên dì giúp việc cũng thiện ý trả lời
"Ông chủ có ở nhà nhưng mà ông chủ thường không muốn gặp ai đâu, mong cô thông cảm mang quà về nhà"
"Có chuyện gì mà đứng đó lâu vậy?"
Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy quản gia bước ra nhìn dì giúp việc hỏi, sau đó mới liếc mắt sang cô, quản gia cũng tưởng cô là người gửi quà thay một vị tiểu thư nào đó nên cũng nhanh chóng cự tuyệt
"Cô về đi, ông chủ nhất định không nhận quà đâu"
"Nhưng đây là quà tôi đích thân làm, quản lý gọi tôi đến để đưa cho ông chủ..."
Cô có chút bối rối liền lên tiếng giải thích thì ở phía sau lưng quản gia có người lên tiếng
"Cho cô ấy vào đi!"
Là giọng nói nhàn nhạt của Việt Phong Đình mang theo thanh âm có phần dễ chịu.
Cô hướng mắt về phía giọng nói đó, chỉ thấy anh cũng đang giương mắt nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu nhưng chỉ là thoáng qua.
Chỉ một cái chớp mắt khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt cũng không ẩn chứa những cảm xúc gì nữa vẫn lạnh lẽo u ám như vậy.
Khi ở nhà anh chỉ mặt áo thun và quần thể thao rất thoải mái, tóc cũng không vuốt, vài sợi tóc ở phía trước rũ xuống che khuất đôi lông mày sắc sảo của anh.
Chân thì mang dép lê ở trong nhà nhưng vẫn toát lên sự tự tin, khí chất phong lưu, cô thoáng chốc cũng sững người vì anh rất khác so với lúc chỉ đạo ở trong nhà hàng.
Nhìn phong thái này của anh khiến cho cô cảm thấy anh rất dễ chịu và ấm áp, chứ không phải người độc đoán dùng sự áp bức đối với cô, anh như hai người hoàn toàn khác vậy nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo không tan, anh vẫn chính là anh không ai có thể hiểu được.
Bầu trời hôm nay không nắng nhưng lại có chút âm u, từng đám mây màu xám bay phủ che lấp cả một vùng trời trong xanh, những tán cây đã trở nên lung lay vì từng đợt gió thổi.
Lá vàng già nua rụng rơi ở hai bên đường tạo nên một khung cảnh đẹp mắt, thời tiết bây giờ đang rất lạnh cô lại mặc một chiếc áo khoác mỏng manh phai màu đã cũ vì nhiều năm nay cô vẫn hay sử dụng nó mà không thay mới.
Chỉ cần nhìn là có thể biết nó không giúp cô ấm lên một chút nào, thấy cô hơi rút người vào trong áo chóp mũi cũng vì gió lạnh mà hơi ửng hồng, anh thấy cô khẽ run người liền gọi cô vào trong nhà.
Quản gia và dì giúp việc rẽ hướng từ lối sau đi vào nhà, còn cô thì đi theo sau lưng anh, trên tay cô vẫn giữ chặt chiếc bánh kem không dám cứ động mạnh tránh cho nó không bị hỏng.
Đến khi vào được phòng khách cô mới nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, anh nhẹ nhàng ngồi lên ghế sofa nhìn cô một cái rồi lên tiếng cao giọng hỏi
"Đây là gì?"
"Là bánh kem tôi tự làm, nghe nói hôm nay là sinh nhật anh nên tôi mang đến"
Cô cẩn thận nói trong bộ dạng vẫn còn hơi ngại ngùng, cô không biết anh có thích nó hay không nên cũng không dám chắc là nó sẽ được đón nhận, cô vội ngồi xuống mở bánh kem ra đưa đến trước mặt cho anh xem rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp
"Đây là bánh kem dâu, tôi không biết là nó có hợp khẩu vị với anh không nhưng mà anh hãy ăn thử một miếng thử xem"
Anh trầm mặt nhìn xuống chiếc bánh kem dâu đầy hình vẽ của mình, được trang trí cũng rất đẹp rất thơm ở bên cạnh có cả nến và dao cắt.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ được người khác tặng bánh kem cho mình nên cũng có chút bất ngờ ngồi ngay tại đó, bình thường các tiểu thư nhà tài phiệt danh giá hay những cô gái yêu kiều, yêu tiền nói thích anh, bọn họ không làm như thế này vào những ngày sinh nhật anh.
Cũng chỉ là những món quà đắc tiền nhưng lại qua loa chẳng có giá trị gì ở trong mắt anh, bọn họ thích nịnh nọt nhưng lại không biết anh vốn ghét những người như vậy.
Chỉ có cô lần đầu tiên tặng bánh kem sinh nhật cho anh, cũng là lần đầu tiên anh thấy quà người khác tặng quà mà không vứt bỏ.
Cảm giác này khiến anh bất ngờ, không biết phải phản ứng như nào mới phải, chỉ là giờ phút này trong lòng anh lan tràn sự vui vẻ và thoải mái.
Người làm ở trong nhà đứng ở một góc nhìn thấy cảnh tượng này mà căng thẳng thay cô, sợ cô sẽ bị đuổi ra ngoài.
Trước giờ anh tính khí thất thường, lúc nãy về nhà mọi người thấy mặt anh tối sầm trên người còn có mùi thuốc lá nồng nặc, bây giờ cô lại đến có khi nào bị anh trút giận lên không?.