Sáng hôm nay cô quả thật đã đi xin việc làm, đầu tiên thì cô phải tân trang bản thân mình lại một chút dù sao cũng là ngày đầu tiên xin việc ít nhất cũng phải lịch sự và dễ nhìn.
Cô cũng không làm gì nhiều chỉ thoa một ít son rồi mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần jean đen nhìn rất thân thiện và gần gũi, cô buộc tóc gọn gàng mang giày rồi bước ra ngoài.
Vì là sáng sớm nên sương mù vẫn còn đọng lại ở khắp nơi trên tán lá, thời tiết ảm đạm lại không có nắng chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến người ta lạnh buốt, từng giọt sương rơi xuống ướt hết đường đi ở bên ngoài.
Cảm giác vừa nhìn thôi đã thấy đôi chân trần của mình lành lạnh, cô đang thất thần nhìn ra ngoài cửa thì nghe thấy tiến động nhỏ ở ngoài sau lưng mình.
Cô chợt xoay người lại thì thấy em trai đang vui vẻ đi ra trên vai đeo ba lô hình siêu nhân, thằng bé chạy lại nắm tay cô, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn cô trông đáng yêu vô cùng, cô ngồi xuống đối diện với khuôn mặt ngây ngô thằng bé mỉm cười hỏi
“Hôm qua An Phúc ngủ ngon không?”
“Có ạ…”
“Ừm, ngoan lắm”
An Phúc nhìn cô với ánh mắt tò mò đột nhiên hỏi
“Hôm nay chị không ở nhà chơi với em sao?”
Bình thường cô không ở nhà nhiều với thằng bé khoảng thời gian cô đi làm hầu hết An Phúc sẽ ở trường, không chạy lung tung cũng không quấy lên để tìm cô, trong thâm tâm thằng bé vẫn rất nhớ cô nhưng thằng bé biết cô luôn luôn bận không chơi cùng mình được, trên khuôn mặt non nớt cũng có sự buồn bã.
Cô xoa đầu thằng bé trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng
“Ừm, chị đi làm tối về sẽ chơi cùng An Phúc, chị không bỏ rơi An Phúc đâu… An Phúc đừng sợ”
Thằng bé ngoan ngoãn im lặng gật đầu, cô cười lên trấn an một cái rồi mới lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo ấm, chiếc áo không tính là hàng cao cấp nhưng cũng là chiếc áo ấm nhất mùa đông này ở trong nhà cô có, nó có một lớp lông giày vừa mềm vừa ấm áp, cô mặc nó lên cho An Phúc chu đáo nói
“Dạo này trời rất lạnh An Phúc mặc áo vào cho ấm, đừng để lạnh sẽ bị cảm lạnh đó, lúc đó chị không có ở trường để chăm sóc cho em được, khi đến trường em nhờ cô giáo cất áo khoác vào trong, khi tan học nhờ cô giáo mặc vào cho mình được không?”
“Vâng ạ… Chị đi rồi về nhanh lên… chị đừng bỏ rơi An Phúc…”
Cô cảm thấy chua xót lên từng đợt, thằng bé ngốc này sao cô nỡ bỏ rơi thằng bé được chứ? Cô mím môi gật đầu một cái
“Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Cô đưa em trai đến trường học dành riêng cho những đứa trẻ khiếm khuyết, xung quanh trường có những tấm bảng treo đầy đủ hình con vật vô cùng dễ thương.
Ngoài sân cũng có những trò chơi lành mạnh để cho các em vui chơi, cô giáo ở đây cũng rất nhẹ nhàng và nhiệt tình nên cô cũng yên tâm phần nào giao phó, cô dắt thằng bé đến trước cửa lớp, cô giáo niềm nở chạy ra chào đón rồi dẫn tay thằng bé vào trong nhìn thấy nụ cười trong trẻo của thằng bé cô ước thằng bé mãi vô tư như thế này.
Lúc cô định xoay người rời đi thì thằng bé níu lấy cánh tay cô lại, An Phúc lục lội ở trong cặp ra một cái hình cỏ 4 lá mà mình cắt trong lớp học hôm qua rồi đưa nó cho cô
“Cô giáo nói, đây là cỏ 4 lá… Là biểu hiện của sự may mắn… Em mong chị may mắn…”
Cô xúc động nhận lấy nghẹn ngào nói
“An Phúc thật hiểu chuyện”.
_____
"Ông chủ, một chút nữa có cần lái xe đến nhà hàng không?"
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên tiếng nói của quản gia Vũ vang lên phá tan sự tĩnh lặng ở trong căn phòng rộng lớn này, Việt Phong Đình chỉnh lại đồng hồ trên tay không nóng không lạnh đáp lời
"Đương nhiên là phải đến, chuẩn bị xe!"
"Tôi sẽ chuẩn bị ngay"
Quản gia Vũ đáp lời sau đó chuẩn mực rời đi.
Nói đến ông chủ nhà này cũng lạ thật lúc thì vui vẻ lúc thì âm trầm tĩnh lặng khó lường, lúc ông chủ vui vẻ thì người trong nhà cũng dễ dàng làm việc, dễ chịu lại càng quan tâm người khác còn lúc tức giận lại im lặng nhưng đằng đằng sát khí đuổi hết những người trong nhà đi ra ngoài.
Cứ hết lần này đến lần khác mọi người cũng đã quen với đều này nên không mấy làm lạ mà làm việc của mình, đến quản gia ở đây lâu năm còn không hiểu ông chủ, ông ta dù bị đuổi hết lần này đến lần khác nhưng ông vẫn kiên quyết ở lại.
Từ nhỏ đã chứng kiến Việt Phong Đình lớn lên nên cũng biết rõ niềm vui của anh chỉ là những thứ đơn giản nhưng từ lúc nhỏ ba mẹ đã không ở cạnh nhiều nên anh lớn lên với bản tính khá lập dị.
Anh lại tài giỏi hơn người khi 17 tuổi đã tự kiếm tiền ở bên ngoài bằng cách hack những ứng dụng đang hot ở trên thị trường để cho những game của công ty khác được phát triển sau đó nhận được tiền từ những công ty đó cứ lập đi lập lại nhiều lần như vậy.
Bằng chính sự tài giỏi bản lĩnh của mình sau nhiều năm anh đã mở ra nhiều nhà hàng đắc đỏ nhất ở thành phố này những nhà hàng của anh cũng góp phần cho thành phố phát triển vượt bậc, được xem là những nhà hàng nổi tiếng top đầu, được giới thượng lưu, tài phiệt quyền quý chọn làm địa điểm ăn ngoại giao.
Cô đạp xe một lúc thì cũng đến nơi phỏng vấn, trước tiên cô phải chỉnh lại tóc gọn gàng để tự tin khi gặp người khác, cô nghe nói ở đây cũng khá quan trọng ngoại hình và trình độ nên cô cũng có chút bối rối.
Khi bước vào trong cô tròn mắt kinh ngạc vì khung cảnh xa hoa ở trước mắt, có thể nói đây là một nhà hàng hoàn hảo nhất cô từng thấy.
Cảm giác này khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng giống như là được mở mang tầm mắt vậy, những khung cảnh cô tưởng tượng chỉ có trong mơ lại hiện lên ngay trước mắt.
Cô cảm thấy cũng thật lãng mạn quá đi thật sự cô không khoa trương một chút nào, nơi này hoàn toàn khác biệt với những nhà hàng ở đây, kiến trúc to lớn đồ sộ cảm giác như lâu đài vậy vừa cổ kính vừa hiện đại.
Quản lý ở phía xa thấy cô vừa kinh ngạc lại vừa ngưỡng mộ khung cảnh ở nơi này đến mức đứng bất động giữa sảnh, quản lý chủ động đi đến nói với cô một tiếng
"Cô đến phỏng vấn đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đến đây là để phỏng vấn"
Cô nhìn quản lý hớn hở trả lời, quản lý cũng lịch sự đáp lời vẻ mặt cũng có vẻ căng thẳng, nghe tin ông chủ Việt Phong Đình kia đến ai chẳng thấy sợ chứ
"Cô về đi, ở đây vừa mới đủ người rồi!"
"Thật sao? Vậy tôi xin phép..."
Cô tiếc nuối quay đi còn quản lý thì đi vào trong, nếu được làm ở nơi này thì thật sự tốt rồi nhưng đáng tiếc là cô đến trễ, trong đầu cô cũng không còn tâm trạng gì nữa cô từng bước từng bước nặng nề đi ra ngoài trong tay vẫn cầm theo hồ sơ xin việc.
Cô nghĩ đến những nơi tiếp theo nếu mà không được nhận chắc chắn cô sẽ chết đói, đang lơ mơ trong chính suy nghĩ của mình thì cô đã bị một lực mạnh vô tình đẩy ngã xuống, hồ sơ xin việc của cô bị rơi ra, cô còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng thì người đó đã vội lên xe rời đi
Trong lúc đó một chiếc siêu xe đã dừng lại trước nhà hàng, có một người đàn ông bước xuống vóc dáng cao ráo xương hàm góc cạnh, đôi lông mày hơi nhướng lên bộ dạng lại lạnh lùng kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy xa cách không dám đến gần.
Vừa lúc mặt trời đang lên ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt ấy liền thu hút ánh nhìn của người đi đường, có vô số người ngoảnh lại nhìn anh cho đến khi anh bước vào trong.
Người đi đường thậm chí còn thốt lên
“Mẹ nó, người thật à? Vừa nam tính vừa khí chất tưởng chỉ trong truyện tranh mới có”
“Mình không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Còn khí chất hơn cả thần tượng của mình”
Thế là hai người bọn họ cứ nhìn nhau trầm trồ cả một đoạn.
Còn cô vẫn đang chật vật với cánh tay đang bị sưng lên của mình thì thấy một đôi chân vững chắc hiên ngang đạp lên hồ sơ của cô, đôi giày đen bóng loáng đó thoạt nhìn là đã biết cũng không phải loại rẻ tiền.
Cô vội đứng dậy đuổi theo hướng của Việt Phong Đình đang bước vào, với vẻ mặt tức giận giống như đứa trẻ đang kháu khỉnh, cô đưa hồ sơ đã bị bẩn và nhàu nát đến trước mặt của anh.
Lấy hết can đảm chất vấn anh nhưng giọng lại không có nội lực như tưởng tượng chỉ giống như một con mèo khi tức giận liền kêu lên nhưng lại không có sức uy hiếp
"Này, anh đứng lại! Đứng lại đây"
Cô không kiêng nể gì mà mạnh dạng kéo tay Việt Phong Đình khiến anh phải xoay người lại đối diện với cô, anh cau mày khó hiểu liền hắt tay cô ra với bộ dạng cực kỳ lạnh lẽo
"Chuyện gì?"
Anh nhếch miệng lên tiếng hỏi chỉ là một câu nói nhưng cô lại cảm thấy bản thân bị áp bức cực kì, người đàn ông trước mặt thật đáng sợ
Cô có vẻ yếu thế khi thấy được sự hung hãn phía sau nét mặt đó của anh, mới bị anh hỏi một câu mà tất cả dũng khí của cô giống như đang biến mất vậy, cô mím môi thấp giọng nói
"Tôi đến đây để xin việc, anh... anh làm nát hồ sơ của tôi rồi"
"Xin việc? Cô có được nhận không?"
Anh cười khinh thường, giựt lấy hồ sơ trong tay cô sau đó ném đi làm cô không nhịn được nữa mà mắng anh, giống như con cún nhỏ đang xù lông vậy, mọi dồn nén của cô trong lúc này đều bộc phát
"Tôi không nhận được việc nhưng anh làm hỏng hồ sơ của tôi mà không biết xin lỗi, anh không biết phép lịch sự ư? Từ nhỏ cô giáo đã dạy làm sai là phải biết xin lỗi còn gì?"
Hành động thô lỗ đó của anh, làm cô có cảm giác mình đang bị ức hiếp.
Việt Phong Đình lướt nhìn cô từ trên xuống dưới xem bộ dạng hung dữ của cô có quy lực đến mức nào nhưng chỉ cảm thấy buồn cười đến lạ, hai tay cô bám chặt vào túi sách giống như lấy hết can đảm để chửi vào mặt anh vậy.
Cô cũng có chút phòng bị lui về sau lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Khóe miệng anh có hơi cong lên vì chứng kiến được một màn này nhìn cô quả thật cũng rất thuận mắt, cô lại dám chửi anh như vậy, anh nhất định sẽ không để yên rồi, anh đột nhiên có ý tốt nhưng ý tốt của anh có mấy ai dám nhận chứ
"Chưa xin được việc sao? Vậy thì vào làm thử đi"
"Cái gì? Tôi có thể vào làm sao?"
Hai mắt cô sáng rực lộ vẻ mặt kinh ngạc, anh không kiên nhẫn hỏi lại
"Ừ, hay là không muốn làm?"
Anh không thèm đếm xỉa đến cô nữa chỉ lạnh nhạt trả lời rồi nhanh chóng rời đi đến chỗ quản lý, quản lý cũng chút nữa là hồn bay phách lạc cũng may có cô làm bia đỡ đạn cho một hôm.
Anh chỉ ra lệnh căn dặn vài câu sau đó nhìn vào cô vẫn đang đứng sững người lại ở đó vì bất ngờ
"Hướng dẫn cô ta thử việc rồi đưa đến chỗ tôi, hãy nhanh lên!"
"Vâng, ông chủ"
Cô nghe quản lý nói xong lại càng bất ngờ hơn "ông chủ" sao? Vậy là ngày hôm nay cô gặp may rồi, cô thầm cảm thán một câu cảm ơn ông trời đã giúp đỡ con.
Ở đây quả thật rất rộng nếu không biết đường đi chắc chắn bản thân sẽ bị lạc vào lúc nào không biết.
Quản lý đưa cô đi khắp nơi ở nhà hàng chỉ dẫn cô sử dụng những đồ dùng cao cấp mà cô chưa từng thấy, thật sự cô đã được mở mang tầm mắt khi ở nơi này, quản lý chỉ dẫn một lúc mới quay lại hỏi cô đã nắm rõ tình hình ở đây chưa, cô vội vàng gật đầu vô cùng hớn hở nói
"Tôi đã hiểu rõ rồi nếu sau này có một chút gì sai xót xin quản lý hãy giúp đỡ"
"Tôi cũng xin cô đừng làm sai điều gì nếu không ông chủ sẽ đuổi tôi và cả cô luôn đấy!"
Nói rồi quản lý quay đi, cô cũng có hơi ngỡ ngàng một chút, hồi sáng đã gặp qua có lẽ anh ta rất khó khăn với nhân viên của mình nhưng cô tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để chinh phục những khó khăn này, cô kêu lên một tiếng để động viên bản thân mình
"Cố lên!"
Quản lý chưa đi được bao xa thì quay lại muốn có lòng tốt nhất nhở cô, vì thấy cô cũng lương thiện nhiệt tình không biết chừng nào mới bị ông chủ bào mòn hết sức lực giống như mình đây
"Tôi nói cho cô biết điều này, ông chủ gọi lên gặp mặt không quan trọng là chuyện tốt hay chuyện xấu nhưng chắc chắn chuyện xấu sẽ có nhiều hơn, vậy nên đừng tiêu hao quá nhiều năng lượng không chừng đến khi gặp ông chủ cô cũng không còn tâm trạng như thế này đâu..."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi chắc chắn sẽ làm tốt!"
Cô hơi cúi đầu nụ cười của cô cũng dần trở nên gượng gạo khi nghe những đều này từ quản lý có thật là anh ta thích hành xác người khác đến vậy không? Thôi cô không nghĩ nữa chỉ là một ít thử thách thôi cô nhất định sẽ vượt qua.
Cô đi vòng quanh ở nơi làm việc thì gặp được những nhân viên mới vào cũng giống như cô trong đó có một nhân viên nữ rất lanh lợi tên là Ánh Dao, cô ấy chủ động bắt chuyện với cô đầu tiên
"Chào cậu, mình cũng là nhân viên mới ở đây rất mong được giúp đỡ!"
Ánh Dao bước tới nắm tay cô nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp
"Cậu cũng thật là xinh đẹp quá đi!"
Cô cũng mỉm cười cho qua thật ra bản thân có xinh đẹp hay không thì cô cũng không quan trọng lắm, chuyện quan trọng bây giờ là cô phải kiếm tiền để lo cho em trai mình, đến cuối đời thằng bé khờ khạo như vậy nếu cô có chuyện gì thằng bé sẽ có thể ở đâu được, cô cũng lịch sự đáp lời
"Mình là Trình Thanh Lam sau này rất mong được mọi người giúp đỡ!"
Ánh Dao tươi cười đồng ý
“Được thôi, cùng giúp đỡ lẫn nhau, mình là Ánh Dao”.