Lúc trước Tư Kỳ tận mắt nhìn thấy vị sếp Phó này giải nguy cho sếp của mình trên bàn bóng, cho nên mặc dù giọng điệu của đối phương lạnh lùng xa cách, nhưng cô ấy vẫn nhiệt tình đáp lại:

 

“Ồ, tôi còn tưởng anh với sếp của chúng tôi quen nhau… Tôi đi vào đây, Sếp Phó anh chậm…”

 

Cô ấy còn chưa nói hết câu, vừa mới mở cửa phòng ra đã nghe thấy âm thanh chói tai do thuỷ tinh vỡ.

 

Tư Kỳ hoảng sợ: “Sếp…”

 

Người đàn ông phía sau vốn đang muốn đi, sau khi nghe thấy thì vội vàng vọt vào phòng, tốc độ còn nhanh hơn cả cô ấy.

 

Ấm nước sôi trên bàn vẫn còn đang bốc khói, Lạc Thi đứng giữa những mảnh thuỷ tinh văng tung toé trên mặt đất, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết hồng do nước nóng gây ra trên mu bàn chân trắng nõn.

 

Mà dường như cô không cảm giác được đau đớn, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Dư Thâm đang xông tới.

 

Đôi mắt mơ hồ mông lung, lấp lánh ánh nước, như là bị nước mưa xối qua.

 

“… Đi tìm nhân viên trên thuyền lấy thuốc mỡ bôi vết bỏng.”

 

Phó Dư Thâm nhíu chặt mày ra lệnh cho Tư Kỳ, doạ cô ấy choáng váng, còn anh thì vừa cởi khuy cổ tay áo, vừa bước nhanh đến bế Lạc Thi lên.

 

Hương vị kem cạo râu tươi mát nháy mắt bao bọc lấy cô.

 

Lạc Thi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh nhẹ nhàng đặt lên trên bàn đá cẩm thạch màu đen trong toilet.

 

“Tự tôi có thể…”

 

“Nếu cô muốn để lại sẹo trên mu bàn chân mình, thì cô có thể tiếp tục tranh chấp với tôi.”

 

Toilet chưa kịp bật đèn, ánh sáng từ phòng khách hắt vào trong chỉ miễn cưỡng chiếu sáng được hình dáng của anh, hơn phân nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

 

Tiếng nước chảy lấp đầy không khí im lặng giữa hai người.

 

Khi nước lạnh cọ rửa lên vùng da bị bỏng tạo nên cảm giác ngứa ngáy như kim châm, Lạc Thi cảm thấy đau, theo bản năng muốn tránh thoát thì lại bị nắm chặt hơn.

 

“Nhịn một chút, nhanh thôi.”

 

Có lẽ là bóng tối che giấu đi những chi tiết khác biệt với anh bảy năm trước, khiến Lạc Thi hoảng hốt nghe ra chút trấn an cưng chiều quen thuộc từ trong giọng nói của anh.

 

Cô vô thức nhớ tới rất nhiều đêm trước kia, lúc anh chống lên tóc mai cô thở dốc, dùng giọng điệu quyến rũ nói nhỏ bên tai cô…

 

Thi Bảo ngoan nha, cố gắng nhịn một chút.

 

Đôi lông mi dày của Lạc Thi run rẩy như cánh bướm, cô quay đầu đi, chỉ cụp mắt nhìn cái bóng phản chiếu trên mặt đất.

 

Phó Dư Thâm lại mở miệng:

 

“Ngay cả cái ly cũng cầm không xong, tôi không nhớ trước kia cô là loại người nhát gan như vậy đấy.”

 

Lạc Thi muốn mở miệng giải thích cho bản thân, nhưng ngàn vạn chữ dâng lên đến họng thì chợt nghẹn lại.

 

Chẳng qua cũng chỉ là một vài chuyện cũ năm xưa.

 

Cho dù anh biết thì sao, cũng không thay đổi được gì, chỉ làm tăng thêm phiền não cho hai người họ.

 

Mọi chuyện đều đã qua rồi, mỗi người trong bọn họ đều nên nhìn về phía trước.

 

Nhưng mà Phó Dư Thâm lại hiểu ra được chút gì đó từ trong sự yên lặng của Lạc Thi.

 

“…Hay là tôi nên nói.” Phó Dư Thâm nhíu mày lại: “Cậu ta từng có tiền án gây rắc rồi gì?”

 

“Không có.”

 

Lạc Thi lập tức phủ nhận:

 

“Đoạn Trì không phải loại người như vậy, là…chính tôi có vấn đề.”

 

“Cô cũng thật biết bảo vệ cậu ta.”

 

Lạc Thi cho rằng anh sẽ nói tiếp chủ đề này, giống như trước kia anh đã từng làm như vậy, châm chọc mỉa mai vài câu về đoạn tình cảm như hài kịch giữa cô và Đoạn Trì.

 

Nhưng ngoài dự đoán, anh không tiếp tục nói về chủ đề mối quan hệ giữa cô và Đoạn Trì nữa.

 

Giống như chỉ đơn thuần thuận miệng nói một câu, người đàn ông cụp mắt xuống tạo thành một cái bóng mờ nhạt, làm người ta rất khó phân biệt cảm xúc của anh bây giờ ra sao.

 

Đúng lúc Tư Kỳ mang thuốc mỡ trị bỏng trở về, Lạc Thi cứ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức muốn nhảy xuống từ trên bồn rửa mặt.

 

Phó Dư Thâm cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

 

“Cô tên là gì?”

 

Phó Dư Thâm nhận lọ thuốc mỡ trị bỏng trong tay Tư Kỳ rồi hỏi.

 

Tầm mắt Tư Kỳ còn dừng lại ở bàn tay Phó Dư Thâm đang cầm mắt cá chân Lạc Thi, ngây người một lúc lâu mới trả lời:

 

“Anh… gọi tôi Tư Kỳ là được.”

 

“Được, cô gọi điện thoại cho phục vụ ở phòng khách, gọi một chút champagne.”

 

“Champagne?”

 

“Hôm qua với hôm nay cô ấy đều uống rượu nên uống thuốc không an toàn, nhưng có thể dùng một chai champagne ướp lạnh hạ nhiệt độ theo cách vật lý.”

 

Tư Kỳ hiểu ra, vội vàng đi xuống phòng khách dưới tầng gọi điện thoại.

 

Toilet lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, Phó Dư Thâm nói chuyện với Tư Kỳ nhưng trong tay cũng không nhàn rỗi, dùng khăn lông lau khô nước trên mu bàn chân cô sau đó liền đổ thuốc ra bôi lên.

 

Ngón trỏ với ngón giữa chụm lại chấm vào thuốc mỡ, lòng bàn tay lạnh lẽo xoa nhẹ lên mu bàn chân cô, Lạc Thi có thể cảm nhận được hô hấp của anh phất qua làn váy dưới cẳng chân cô, cảm giác khác thường khiến hô hấp của cô cũng vô thức rối loạn.

 

“… Mấy chuyện này trợ lý của tôi có thể làm, thế này thì phiền anh quá.”

 

Lạc Thi muốn dừng khổ hình dài đằng đẵng này lại.

 

“Chờ cô ấy chạy qua chạy lại xong thì chân cô có thể sưng thành hạch đào.” Phó Dư Thâm nhẹ nhàng bâng quơ giải thích: “Coi như hôm nay tâm trạng tôi tốt nên làm việc thiện một ngày đi.”

 

Tâm trạng tốt sao?

 

Rõ ràng lúc ăn trưa mặt mũi còn sầm sì, đột nhiên giờ tâm trạng lại tốt, là bởi vì hôm qua cô mới show ân ái ở trước mặt anh, kết quả hôm nay lại chia tay với Đoạn Trì, nên tâm trạng anh mới tốt lên?

 

Lạc Thi mím môi, vừa rồi vì Phó Dư Thâm giúp đỡ nên giọng nói nhẹ nhàng giờ đột nhiên lại lạnh lẽo cứng rắn hơn mấy phần.

 

“Ồ, vậy mấy ngày nữa có phải muốn tôi làm cờ thưởng đưa đến phòng làm việc của anh không?”

 

Động tác Phó Dư Thâm cứng lại.

 

Anh cẩn thận nâng niu đôi chân mềm mại, chưa bao giờ phải đi một đôi giày không vừa chân làm xây xát, đó là đôi bàn chân trắng muốt như toả sáng dưới ánh mặt trời.

 

Nhưng giờ phút này anh bỗng rất muốn đeo xiềng xích lên đôi chân này, cầm tù cô tra tấn cô, không biết như thế cô còn có thể mở miệng nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy nữa không.

 

“Không cần, cô cho rằng champagne với thuốc mỡ trị bỏng sẽ tính vào tài khoản của tôi sao?”

 

Anh rút một tờ giấy, tỉ mỉ lau đầu ngón tay, lạnh nhạt nói:

 

“Hơn nữa tôi nghĩ chúng ta đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đối phương sau khi rời khỏi thuyền, nếu lại bị người ngoài không hiểu rõ hiểu lầm cô với Đoạn Trì chia tay là bởi vì tôi, vậy thì càng không cần thiết.”

 

Lạc Thi từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, chợt lảo đảo một cái.

 

Bàn tay đeo đồng hồ kia giật giật giơ lên giữa không trung rồi được chủ nhân kiềm chế lại, chậm rãi đút vào túi quần.

 

“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Sống lưng Lạc Thi thẳng tắp, cằm nhọn hơi nâng lên: “Nếu sau này không có quan hệ gì thì sao người khác có thể hiểu lầm được.”

 

Tư Kỳ dùng khăn lông bọc kĩ đaas viên đi lên, Lạc Thi nhận lấy rồi bảo Tư Kỳ thay cô tiễn khách, còn cho cô ấy nghỉ nửa ngày.

 

Đi đánh cầu ở bên cạnh cũng được, xem phim điện ảnh cũng được, tóm lại cố gắng hưởng thụ thời gian còn lại ở trên thuyền, không cần ở lại đây chăm sóc cô, một mình cô nghỉ ngơi cũng được.

 

Phó Dư Thâm đứng phía sau Lạc Thi, nhìn cô tự cầm lấy đá viên trở về phòng.

 

Vì mu bàn chân bị thương nên cô không đi dép lê được, nên để chân trần đi trên mặt đất lạnh lẽo, anh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lạc Thi năm hai mươi tuổi truyền đến…

 

“Trên chân vướng víu sao có thể vẽ tranh tự nhiên được? Lúc em ở nhà, mùa đông cũng không đi giày, em đã thành quen rồi.”

 

Khi đó anh nửa quỳ trên mặt đất, không thèm giải thích mà đi giày tất thoải mái dễ chịu lên chân cô.

 

“Vậy em hẳn nên cảm ơn mấy dì giúp việc cần mẫn quét dọn với sàn nhà tự sưởi ấm ở nhà em, nơi ở của anh không có mấy thứ này.”

 

“Nhưng có anh là đủ rồi mà.”

 

Cô dùng đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia nhìn anh, trước mặt người khác thì là một đại tiểu thư lạnh lùng xa cách, chỉ có trước mặt anh mới lộ ra dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều cậy sủng mà kiêu.

 

“Em biết chắc chắn anh sẽ đi giày cho em, em thích dáng vẻ anh đau lòng vì em.”

 

Mà hiện tại, anh không còn bất kỳ lý do cùng lập trường gì để làm những chuyện đã thành thói quen đó.

 

Lạc Thi khập khiễng đi về phòng ngủ, vừa muốn đóng cửa thì thấy Phó Dư Thâm đã đi tới cầu thang bên cạnh bỗng nhiên quay đầu lại, liếc cô một cái rồi thản nhiên nói:

 

“Vừa rồi là lừa gạt cô thôi.”

 

Lạc Thi nhíu mày, có chút khó hiểu.

 

Phó Dư Thâm đặt một tay lên lan can, nở nụ cười nhạt nhẽo, thong thả ung dung nói:

 

“Cho dù bị người khác hiểu lầm là vì tôi khiến cô với Đoạn Trì chia tay, thì tôi cũng sẽ không quan tâm.”

 

Anh cũng không định che giấu dục vọng và khao khát của mình đối với cô.

 

9 giờ sáng hôm sau.

 

Trong khoang thuyền vang lên một giọng nữ ngọt ngào, nhắc nhở hành khách đoạn hành trình trên biển này sắp kết thúc.

 

Lúc ăn sáng, Đoạn Trì mặt dày ngồi đối diện Lạc Thi, cậu ấy cũng không nói đến mấy chuyện linh tinh như quay lại, chỉ là tha thiết thăm dò tình trạng sức khoẻ của cô, còn quan tâm đến hạng mục phòng tranh trên biển của Hoa Duyệt.

 

Nói nếu cô thật sự muốn, cậu ấy có thể bảo mẹ cậu ấy tìm quan hệ, nói không chừng có thể thành công.

 

“Tôi với cậu đã không còn mối quan hệ nam nữ, nếu nhờ bác gái giúp đỡ, tôi không biết phải bỏ ra bao nhiêu cổ phần phòng triển lãm mới có thể trả lại ân tình này, cái giá này tôi không gánh nổi.”

 

Lạc Thi buông ly cà phê trong tay, gốm sứ va chạm với mặt bàn tạo ra một âm thanh giòn vang.

 

Đoạn Trì thoáng chốc lộ ra biểu cảm cực kỳ bi thương.

 

Lạc Thi nhịn không được dâng lên vài phần áy náy trong lòng, cậu ấy vừa mới vui vẻ thông báo với bạn bè mình thoát kiếp độc thân, vừa quay đầu cô đã nói lời chia tay, ít nhiều gì cũng khiến cậu ấy có chút mất mặt.

 

Nhưng vài phần áy náy này cũng tan thành mây khói, sau khi nhìn thấy Thiều Lộ lên xe Đoạn Trì lúc xuống thuyền.

 

“Chị Lạc Thi! Tư Kỳ! Nơi này!”

 

Bên bờ biển vang lên vài tiếng còi xe, là nhân viên phòng triển lãm tên A Hàng tới đón bọn họ về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play