Hơn nữa, cô vừa trải qua một đoạn tình cảm với Đoạn Trì, nên trong thời gian ngắn cũng không tính yêu đương thêm một lần nữa làm chậm trễ thời gian.

 

“Dư Thâm, tới đây tới đây, ta giới thiệu cho cháu một người, cô bé này chính là tiểu bối mà ta quen, Lạc Thi.”

 

Hương vị kem cạo râu quen thuộc xẹt qua bên người cô.

 

Trước khi Phó Dư Thâm ngồi xuống đối diện cô, Lạc Thi vẫn còn ôm tâm lý may mắn, nhưng chờ đến lúc cô nhìn rõ người ngồi đối diện, thì chút tâm lý ôm may mắn cuối cùng cũng biến mất.

 

Lạc Thi: “Bà không cần giới thiệu đâu, chúng cháu biết nhau.”

 

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà cụ Sầm dừng trên mặt Lạc Thi.

 

Phó Dư Thâm lên tiếng giải thích:

 

“Cháu với Lạc tiểu thư tốt nghiệp cùng trường đại học…”

 

“Anh ấy là bạn trai cũ của cháu.”

 

Lời nói gọn gàng dứt khoát của Lạc Thi làm bà cụ Sầm lộ ra vẻ kinh ngạc không mấy khi xuất hiện.

 

Bà ấy vốn chỉ định giới thiệu hai người trẻ tuổi quen biết, không ngờ lần tuỳ tiện này lại giới thiệu hai người từng có duyên phận với nhau.

 

Phó Dư Thâm nhìn thoáng qua gương mặt ửng hồng và vẻ mặt ủ rũ mệt mỏi của Lạc Thi, cụp mắt mở thực đơn ra nói:

 

“Cô ấy nói không sai, cho nên, bà không cần lo lắng đâu, giữa chúng cháu không có khả năng.”

 

Đầu ngón tay Lạc Thi khẽ co lại giống như có một cái gai trong lòng bị người ta kích thích.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

                                                                                                             

Bà cụ Sầm cũng cảm thấy chuyện này không đúng dịp, một lúc sau, bà ấy cười nói:

 

“Không sao, có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận, thế thì coi như bữa cơm này biến chiến tranh thành tơ lụa, ai u, sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ…”

 

Bữa cơm này ăn mà không có cảm giác gì.

 

Trong bữa ăn bà cụ Sầm chủ động nói đến dự án triển lãm tranh trên biển của Hoa Duyệt, Lạc Thi cũng không bỏ qua cơ hội tự tiến cử này, rất nhanh đã hẹn được con dâu của bà cụ Sầm gặp mặt.

 

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, còn tốt hơn so với tình huống tốt nhất mà cô dự đoán.

 

Lạc Thi lại cảm thấy thân thể với linh hồn mình giống như từ một phân thành hai, từ đầu đến cuối trên mặt cô vẫn luôn duy trì nụ cười ấm áp, nhưng linh hồn lại vẫn trôi nổi trên không, hờ hững nhìn chăm chú tất cả.

 

“A Thi…”

Đoạn Trì vội vàng chạy tới phá vỡ bầu không khí yên lặng trong nhà ăn.

 

“Xin lỗi.” Lạc Thi cầm khăn ăn thong thả lau khóe môi, nhìn về phía bà cụ Sầm: “Bà Sầm, cháu có vài việc cần phải xử lý, cháu xin phép…”

 

“Tin nhắn kia của em là có ý gì?”

 

Đoạn Trì nắm chặt bàn tay của Lạc Thi, cô vốn đang bị bệnh không còn tí sức lực nào, gần như là bị cậu ấy kéo ra khỏi chỗ ngồi.

 

Lạc Thi đau đớn nhíu mày.

 

Phó Dư Thâm ngước mắt nhìn về phía cánh tay của Lạc Thi đang bị Đoạn Trì lôi kéo, bàn tay thon gầy đang cầm dao cắt thịt bò khẽ nắm chặt lại, ánh mắt anh lạnh lẽo khiến cho người ta không rét mà run.

 

Lạc Thi lại không nói gì thêm.

 

Cô chỉ quay đầu nhìn bà cụ Sầm bằng một ánh mắt trấn an, sau đó tùy ý để Đoạn Trì kéo mình ra khỏi nhà ăn.

 

Có lẽ là vừa mới tỉnh rượu nên trên người Đoạn Trì còn dày đặc mùi rượu, tròng mắt che kín tơ máu tràn ngập tủi thân cùng phẫn uất, giống như Lạc Thi mới là người phụ tình, làm tổn thương cậu ấy.

 

“Anh không hiểu, A Thi, cái tin nhắn nói muốn chia tay với anh là có ý gì?”

 

Lạc Thi trực tiếp đưa ảnh chụp trong phòng Thiều Lộ ra cho cậu ấy xem.

 

“Lý do này đủ chưa?”

 

Đoạn Trì cứng họng trong giây lát, sau đó ngay lập tức phản ứng lại:

 

“Em tức giận sao? Chỉ bởi vì anh ngủ trên sàn nhà trong phòng Thiều Lộ? A Thi, giữa bọn anh không hề xảy ra chuyện gì cả, chuyện này cũng không có gì phải tức giận, anh với cô ấy quen biết nhau từ khi còn mặc tã, em không cần thiết phải ghen với cô ấy.”

 

Lạc Thi giận quá thành cười: “Vậy nếu lần sau hai người ngủ cùng giường, thì có phải tôi cũng không cần suy nghĩ nhiều không?”

 

“Bọn anh cũng không phải không… A Thi! A Thi! Đó là chuyện trại hè hồi cao trung, đó là chiếc giường chung!”

 

Không chờ cậu ấy nói xong, Lạc Thi đã quay đầu bước nhanh vào trong khoang thuyền.

 

Nếu còn tiếp tục dây dưa với nhau, thì tương lai cô sẽ còn phải tiếp tục chịu đựng, tiếp tục cãi nhau.

 

Cô còn phải dùng bao nhiêu lần khổ nhục kế, còn phải chịu bao nhiêu uất ức để làm vừa lòng cậu ấy nữa?

 

Cho nên cô tuyệt đối không thể thỏa hiệp.

 

Lúc nói chuyện, hai người đã chạy tới gần ngoài cửa phòng Lạc Thi.

 

Lạc Thi xoay người đối diện với đôi mắt ửng đỏ của Đoạn Trì nói:

 

“Mẹ cậu đầu tư vào phòng triển lãm như thế nào tôi sẽ gửi hợp đồng tới, còn về chuyện chia tay, nếu cậu cảm thấy mất thể diện, chúng ta có thể lựa chọn thời gian công khai sau khi rời khỏi thuyền, cậu muốn nói gì với bên ngoài đều được, tôi sẽ phối hợp, cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã giúp…”

 

“Anh không đồng ý.”

 

Đoạn Trì bỗng nhiên giơ tay giữ chặt cửa phòng Lạc Thi.

 

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, sức lực mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô không thể lay động một chút nào, Lạc Thi cắn môi dưới đến trắng bệch, như đã dùng hết sức lực cả người.

 

“…Buông tay.”

 

Có lẽ là bị cồn tác động, Đoạn Trì nhìn Lạc Thi gần trong gang tấc, vài sợi tóc rối rủ xuống xương quai xanh mảnh khảnh của cô lọt vào tầm mắt của cậu ấy, nhìn qua vừa yếu ớt lại vừa đáng thương.

 

Hầu kết cậu ấy khẽ nhúc nhích, không chỉ không buông tay, mà còn đi về phía trước một bước.

 

“Chuyện hôm nay, anh có thể bảo đảm sẽ không có lần sau, A Thi, em đã từng nói cho anh cơ hội, chẳng lẽ không thể cho một cơ hội cuối cùng này sao…”

 

Ký ức nào đó bị niêm phong đã lâu dường như bị đánh thức trong giây phút giằng co này.

 

Hành lang khu dân cư lờ mờ không có ánh sáng.

 

Vách tường loang lổ màu xanh thẫm, cửa làm bằng lưới sắt cũ kỹ.

 

Còn có người đàn ông chặn mất đường đi của cô, hai mắt lập loè hứng thú giống như dã thú đi săn.

 

Chuyện đã qua rất nhiều năm, có một đoạn thời gian rất dài Lạc Thi gần như đã quên mất trải nghiệm khủng bố khiến cô thức trắng nhiều đêm này.

 

Nhưng chỉ trong vài giây này, cô đã nhớ lại hồi ức khủng bố trước kia, cảm giác tuyệt vọng chậm rãi lan toả toàn thân như bị thuỷ triều quét qua, lá phổi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến hô hấp của cô trở nên gian nan hơn.

 

Lạc Thi dường như nghe thấy Đoạn Trì đang nói cái gì đó, nhưng rất nhanh đã bị tiếng vù vù truyền đến tai che lại.

 

Cô cảm thấy mình sắp bị hình ảnh người kia kéo xuống địa ngục giống như năm đó…

 

Mãi đến khi bàn tay đeo đồng hồ bạc xuất hiện không báo trước. ( truyện trên app T𝕪T )

 

Cánh cửa mà Lạc Thi không thể lay chuyển, dễ như trở bàn tay dừng lại.

 

“Thất thần cái gì?”

 

Tầm mắt giao nhau, Lạc Thi ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phó Dư Thâm.

 

“Đi vào, ở đây có tôi rồi.”

 

Ổ khóa vang lên một tiếng, cửa đóng lại.

 

Mắt thấy Lạc Thi gần như bị người đàn ông trước mắt đẩy vào trong rồi đóng cửa lại, Đoạn Trì có chút tức giận:

 

“Anh này, tôi là bạn trai cô ấy, giữa chúng tôi chỉ có chút tranh chấp nhỏ giữa người yêu với nhau có thể tự giải quyết được, anh như thế này có phải là lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác rồi không?”

 

“Bạn trai?” Phó Dư Thâm đút hai tay vào túi, tư thế nhàn nhã: “Nếu như vừa rồi tôi không nghe lầm, chẳng lẽ không phải bạn trai cũ à?”

 

Đoạn Trì do dự một chút, không phục nói: “Chỉ là người yêu cãi nhau mà thôi, hợp tan là chuyện bình thường.”

 

“Đúng là có nhiều cô gái thì như thế.” Phó Dư Thâm nhìn lướt qua cửa phòng: “Nhưng cũng có một vài người, một khi quyết định thì cho dù bạn trai có chết ở trước mặt cũng sẽ không thể làm lung lay được quyết định của cô ấy.”

 

Đoạn Trì nảy sinh nghi ngờ, đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới một lần:

 

“…Anh quen A Thi sao?”

 

Phó Dư Thâm còn chưa trả lời cậu ấy, thì Tư Kỳ đã ôm máy tính chạy từ đầu hành lang kia tới.

 

Thấy Đoạn Trì cả người đầy mùi rượu đứng ở ngoài cửa phòng Lạc Thi, cô ấy lập tức cảnh giác nói:

 

“Anh Trì, sao anh lại ở đây?”

 

Đoạn Trì lập tức như thấy cứu tinh: “Tư Kỳ, em giúp anh mở cửa đi, anh còn có chuyện muốn nói với A Thi…”

 

“Ngày hôm qua sếp sốt cả đêm, hôm nay vừa mở mắt liền cùng bà cụ Sầm ăn cơm trưa, nếu anh Trì không có chuyện gì quan trọng thì để sếp nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì thì nói sau.”

 

Nghe thấy ngày hôm qua Lạc Thi sốt cả đêm, ánh mắt Phó Dư Thâm khẽ thay đổi.

 

Đoạn Trì ngạc nhiên: “Sốt cả đêm? Sao có thể! Cô ấy không uống thuốc sao?”

 

“Sếp còn phải xã giao, sao có thể uống thuốc được?” Tư Kỳ tươi cười khách sáo: “Sao có thể nhàn nhã như anh Trì được, còn có thời gian rảnh tiếp cô gái trẻ nào đó uống rượu.”

 

“…”

 

Đoạn Trì muốn nói lại thôi, cậu ấy cũng không biết mọi chuyện sao lại phát triển đến nước này, tối hôm qua cũng không biết là ai ồn ào, làm hại cậu ấy không uống rượu thì không được đi.

 

Tửu lượng của cậu ấy lại không được tốt lắm, vừa uống nhiều mấy ly liền say, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngủ trong phòng Thiều Lộ.

 

Vốn còn đang tính lừa dối cho qua cửa, ai biết lại trùng hợp như thế, lại đúng lúc bị Lạc Thi bắt gặp.

 

Hết chuyện này đến chuyện khác… sao lại xui xẻo như vậy chứ?

 

Có lẽ là tự biết mình đuối lý, thế nên Đoạn Trì không cố chấp dây dưa nữa, cuối cùng chỉ dặn dò Tư Kỳ nếu Lạc Thi có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho mình, sau đó hồn xiêu phách lạc rời đi.

 

Đoạn Trì vừa đi, ý cười trên mặt Tư Kỳ lập tức biến mất.

 

Có một người đẹp làm bạn gái như vậy, thế mà còn đi “đào hoa” khắp nơi, không biết quý trọng bạn gái của mình.

 

Xứng đáng bị đá! Quả thực làm người ta sảng khoái!

 

Tư Kỳ chửi mắng một trận ở trong lòng sau đó đang muốn mở cửa đi vào, bỗng nhiên nhớ tới bên cạnh còn có một quý ông vô cùng quen mắt.

 

Cô ấy quay đầu tò mò dò hỏi:

 

“Anh là sếp Phó đúng không, anh ở chỗ này là…?”

 

“Đi ngang qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play