A Hàng cũng giống với Tư Kỳ, cậu ấy cũng là người mới vừa tốt nghiệp không lâu, vóc dáng cao gầy, tính cách cởi mở, từ xa nhìn thấy Lạc Thi và Tư Kỳ thì vội vàng xuống xe xách hành lý giúp bọn họ.

 

“…Bây giờ trên đường toàn là người vừa mới xuống thuyền nên hơi tắc đường, nếu hai người mệt thì ngủ một lát trước đi, em tắt nhạc rồi…à đúng rồi, chị Lạc Thi, sao chị không ngồi xe anh Trì trở về?”

 

Tư Kỳ ngồi ở ghế phụ vội vàng nháy mắt ra hiệu với cậu ấy, Lạc Thi nhìn đám đông trên cầu qua cửa xe, lạnh nhạt đáp:

 

“Chia tay rồi.”

 

A Hàng không ngờ lại nghe thấy câu trả lời này, nghẹn lại một lúc sau đó mới cứng nhắc nói sang chuyện khác.

 

“… Không sao hết, chia tay thì chia tay, người tiếp theo có khi càng tốt hơn, chị Lạc Thi của chúng ta có tài năng và vẻ ngoài như tiên nữ, tuỳ tiện chọn một người trong số những người theo đuổi kia cũng mạnh hơn so với cậu chủ nhỏ đó rồi…à mà này Tư Kỳ, trên thuyền thế nào? Chơi vui không?”

 

Vé của Tư Kỳ chỉ kém một bậc so với Lạc Thi, nhưng gần như tất các dịch vụ trên tàu đều được mở miễn phí cho cô ấy, cũng tương đương với việc cô ấy được trải nghiệm một chuyến du lịch sang trọng trên tàu, ríu rít kích động trình bày một đống cảm nhận.

 

Nhưng mà cuối cùng, đề tài vẫn vòng trở về người đàn ông cô nhìn thấy ở trong phòng Lạc Thi ngày hôm qua.

 

“…Tôi còn tưởng rằng vị sếp Phó kia cũng giống với Đoạn Trì, đều là cậu chủ của hào môn nào đó, nào ngờ tối hôm qua nghe người ta bàn luận mới biết anh ấy là thanh niên đẹp trai tài giỏi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng!”

 

“Tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, người thì khiêm tốn, nhưng công ty lại rất nổi tiếng, dựa vào dự án camera toàn cảnh lập nghiệp, lại thu mua một công ty nghiên cứu công nghệ không người lái không được xem trọng lúc bấy giờ, đúng lúc gặp thời kỳ bùng nổ của ngành, lập tức trở thành người đàn ông có giá trị hàng tỷ USD.”

 

A Hàng rất hứng thú với chủ đề này, càng nói càng hưng phấn.

 

“Thế nào? Người thật có phải rất có khí thế không? Nghe nói ở trong vòng này anh ấy có tiếng người sống chớ gần, trước nay chưa từng nghe nói có cô gái nào có thể tiếp cận anh ấy, chị Lạc Thi làm sao mà quen được với anh ấy thế?”

 

Tư Kỳ từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Lạc Thi vẫn đang trầm mặc, đập A Hàng một phát:Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

 

“Ai nha, mấy nam sinh các cậu sao lại nhiều chuyện như vậy hả!”

 

“Chỉ hỏi một chút thôi mà.” A Hàng nhìn không hiểu ánh mắt của Tư Kỳ, còn tiếp tục vui vẻ nói: “Chị Lạc Thi, nếu lần sau hai người có công việc gì cần qua lại với nhau, cho dù em có đi làm hay không thì nhất định cũng phải gọi em đấy, bất cứ lúc nào cũng được!”

 

Đám đông ngoài cửa sổ rộn ràng.

 

Trong tình cảnh xe cộ nhiều như nước, Lạc Thi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dừng ở bên cạnh chiếc Maybach, tài xế cung kính mở cửa xe ra cho anh, người có dáng vẻ trợ lý đi theo bên cạnh anh, có vẻ là đang báo cáo công việc cho anh.

 

Xung quanh anh có không ít các cô gái trẻ liếc mắt nhìn, Lạc Thi thấy được vẻ thưởng thức hâm mộ từ trên khuôn mặt của các cô gái ấy.

 

Tuổi trẻ, giàu có, nổi danh thành thạo về khoa học kỹ thuật thời đại mới.

 

Không còn là thiếu niên bị ngã trong vũng bùn, bị những con người cao cao tại thượng nhìn bằng ánh mắt châm chọc nữa.

 

Anh đúng như cô dự đoán vào bảy năm trước, đã đi đến độ cao mà người khác cho rằng anh không thể nào với tới được.

 

Như vậy…rất tốt.

 

“Sẽ không.”

 

Lạc Thi thu hồi tầm mắt, khẽ cười.

 

“Tôi với anh ấy sẽ không gặp lại nữa.”

 

-

 

Sau khi rời thuyền Lạc Thi nhanh chóng quay lại cuộc sống sinh hoạt như trước kia.

 

Cuộc hẹn với nhị tiểu thư Phương Quỳnh tập đoàn Hoa Duyệt được định vào ngày thứ sáu, ngày đó phòng triển lãm Eden đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, còn đặc biệt chuẩn bị một buổi triển lãm cho vị khách này.

 

Lạc Thi vốn cho rằng đối phương chỉ là nể mặt bà cụ Sầm nên mới đến, trò chuyện mới biết hoá ra Phương Quỳnh ở nước ngoài du học từng xem triển lãm tranh của Lạc Thi, hơn nữa còn rất thích phong cách của cô.

 

“…Tôi nhớ là 5 năm trước, chính là buổi triển lãm đầu tiên của cô ở New York, cô biết không, bức tranh 《 đình viện 》kia vốn nên được treo trong phòng làm việc của tôi ở Manhattan.”

 

Phương Quỳnh nhấp một ngụm champagne trên tay, chớp chớp mắt với Lạc Thi.

 

“Kết quả là có một vị doanh nhân trẻ trung đẹp trai người Hoa cạnh tranh với tôi, tôi nhớ rõ các tác phẩm khác của cô chỉ có giá khoảng 5 vạn, thế nhưng người đàn ông kia cố chấp đấu giá với tôi tới tận 50 vạn.”

 

Lạc Thi có chút ấn tượng với chuyện mà Phương Quỳnh nói.

 

Tuy rằng thầy của cô là một nghệ thuật gia rất có địa vị, nhưng lúc ấy ở giới nghệ thuật New York thì cô vẫn là một người mới, buổi triển lãm đầu tiên của mình đã bán được 50 vạn, ở một khía cạnh nào đó thì nó đã nâng cao danh tiếng của cô.

 

Cô vẫn luôn cho rằng bức tranh kia là Lạc Vệ Đông vụng trộm đấu giá, bởi vì làm gì có ai bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một tác phẩm của một người mới chứ?

 

Khi đó tính cách cô thanh cao, không muốn dùng tiền trong nhà gian lận trong sự nghiệp của mình, còn nổi giận gọi điện thoại cho Lạc Vệ Đông nói một trận.

 

Hoá ra đúng là một người xa lạ không quen biết…

 

Thấy Lạc Thi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Phương Quỳnh cười nói:

 

“Cô cũng không biết người mua bức tranh là ai sao?”

 

Lạc Thi lắc đầu, dù sao tác phẩm nghệ thuật cũng là hàng hoá có giá trị cao, rất nhiều người ở tầng lớp thượng lưu quan tâm đến sự riêng tư, sẽ không để cho ai biết danh tính của người mua.

 

Phương Quỳnh lại tiếc nuối cảm khái: “Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng vị doanh nhân đẹp trai kia với cô có thể phát triển một đoạn tình yêu lãng mạn cơ…Dù sao nhìn qua thì anh ấy rất khó tiếp cận, nhưng lúc nhìn bức tranh của cô thì thâm tình đến mức giống như đang nhìn người yêu mình vậy.”

 

Ảo tưởng lãng mạn không thực tế trong lời cô ấy nói khiến cho Lạc Thi không nhịn được bật cười.

 

Đó chẳng qua chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường.

 

Điều không bình thường duy nhất chính là ý nghĩa của nó, nhưng ý nghĩa đó cũng chỉ có Lạc Thi mới biết, một người xa lạ sao có thể lộ ra ánh mắt thâm tình với bức tranh được chứ?

 

Thời gian buổi trà chiều thật sự trôi qua rất nhanh.

 

Phương Quỳnh với Lạc Thi nói chuyện rất hợp ý nhau, không chỉ đồng ý sẽ gợi ý phòng triển lãm Eden với phó tổng Trâu, mà còn cảnh cáo anh ta không nên mượn chuyện công báo thù riêng, còn thuận tiện mua một bộ sưu tập nhỏ trong phòng triển lãm.

 

Tâm bệnh khiến Lạc Thi trằn trọc khó ngủ mấy ngày nay rốt cuộc cũng khỏi.

 

Biết được hôm nay phòng triển lãm khai trương nên Tư Kỳ vui vẻ từ kho hàng chạy tới:

 

“Phòng triển lãm của chúng ta không khai trương thì thôi, chứ một khi đã khai trương thì ăn ba năm cũng không hết, sau khi bức tranh Sương của chị được bán đi, thì chúng ta không cần lo lắng về kinh phí của phòng triển lãm cả năm nay rồi.”

 

“Sao có thể.”

 

Lạc Thi nghỉ ngơi một lát thì ngồi thẳng dậy, đau đầu nhìn tài khoản phòng triển lãm.

 

Trước đó Lạc Thi phát hiện nhân viên phụ trách tài vụ của phòng triển lãm tham ô kinh phí nên đuổi cổ hắn ta, sau đó vì an toàn với tiết kiệm kinh phí nên từ đó đến nay đều là cô tự quản lý tài chính của phòng triển lãm.

 

Nhưng Lạc Thi chưa bao giờ là người tính toán cẩn thận, để tổ chức một buổi triển lãm tranh thì tốn rất nhiều tiền, cô lại luôn muốn cố gắng hết sức làm mọi thứ thật hoàn mỹ nên đương nhiên chút tiền trong tài khoản của cô như muối bỏ biển.

 

“Em đi chuẩn bị buổi triển lãm cá nhân tuần sau trước đi, phí vận chuyển, phí bảo hiểm với chi phí tuyên truyền, em với A Hàng tính toán chính xác rồi đưa cho chị.”

 

Tư Kỳ vâng một tiếng, lại nhịn không được nói:

 

“Vậy chị có muốn điều chỉnh một chút về tỷ lệ giữa chi phí truyền thông với chi phí của phòng triển lãm không? Em thấy cô Trịnh Mịch không quá hài lòng với phương diện quảng bá, nói tháng trước phòng triển lãm ONE bên cạnh mở triển lãm cá nhân đã quảng bá với quy mô rất lớn.”

 

“Vậy em bảo cô ta tự so sánh sự chênh lệch giữa tác phẩm của mình và của đối phương chút đi.”

 

Lạc Thi vén tóc mái buông xuống, không ngẩng đầu lên nói:

 

“Năm nay cô ta có biểu hiện rất tốt ở hội chợ nghệ thuật, vậy mà lại không có nổi một tác phẩm đàng hoàng thể tham gia triển lãm, rốt cuộc là phí tuyên truyền có vấn đề hay là bản thân tác phẩm của nghệ thuật gia có vấn đề, chính cô ta không tự hiểu sao?”

 

Trịnh Mịch là nghệ thuật gia một tay triển lãm Eden bồi dưỡng ra.

 

Năm đó lúc mẹ của Lạc Thi quản lý phòng triển lãm, cô ta còn xem như là một lòng dấn thân vào nghệ thuật, là một trụ cột vững vàng của phòng triển lãm Eden, nhưng lúc Lạc Thi tiếp nhận phòng triển lãm thì cô ta đã quen thân với nhiều người trong giới, tâm tư không còn đặt hết vào vẽ tranh.

 

Nhưng mà Trịnh Mịch vẫn là nghệ thuật gia có giá trị cao nhất của phòng triển lãm Eden, bởi vậy triển lãm tranh tuần sau, Lạc Thi vẫn dùng kinh phí lớn nhất có thể để chuẩn bị.

 

Mãi đến khi cô nhận được tin tức Phương Quỳnh gửi tới.

 

“Cái gì? Trịnh Mịch lại dám giấu phòng triển lãm lén liên hệ với người mua?”

 

A Hàng đang thở hổn hển di chuyển các bức tranh nghe được tin tức này liền bùng phát ngay tại chỗ.

 

“Không phải chứ, cô ta tự giao dịch với người mua, thế chúng ta đang làm gì? Làm không công cho cô ta à? Tiền thì cô ta tự kiếm cho mình, còn việc thì chúng ta làm, người này tính toán cũng thật là giỏi!”

 

Lạc Thi cũng khó có khi bị chọc giận.

 

Phòng triển lãm bỏ vốn bỏ công quảng cáo cho các nghệ thuật gia, sau khi tác phẩm bán đi thì sẽ chia tiền theo hợp đồng của phòng triển lãm và nghệ thuật gia, đây là quy tắc cơ bản nhất của giới nghệ thuật.

 

Trịnh Mịch phá vỡ quy tắc này, không khác gì để mọi người trong phòng triển lãm làm công cho cô ta, mà còn không được thanh toán một phân tiền nào.

 

Lạc Thi gửi địa chỉ của Trịnh Mịch mà mình nhận được cho A Hàng.

 

“Trước tiên mọi người tạm dừng công việc trong tay đi, A Hàng lái xe, chúng ta đi tìm cô ta.”

 

Tin nhắn mà Phương Quỳnh gửi tới cho cô còn có một câu “ngoại trừ Trịnh Mịch, tôi còn có một bất ngờ cho cô” nhưng Lạc Thi đang vô cùng tức giận, nên không chú ý tới những lời này.

 

Xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tầng dưới của nhà hàng mà Phương Quỳnh nhắc đến.

 

Lạc Thi bảo A Hàng ở dưới lầu chờ, còn bản thân thì bước nhanh vào phòng bao với vẻ mặt âm trầm.

 

Cô biết, nếu Trịnh Mịch dám làm như thế, thì sẽ không sợ phòng triển lãm tìm cô ta bồi thường, càng không sợ phòng triển lãm huỷ bỏ hợp đồng, nhưng cô tuyệt đối không thể để Trịnh Mịch tùy ý không kiêng nể gì giẫm đạp lên tôn nghiêm của phòng triển lãm các cô.

 

Ít nhất cô cũng phải quấy nhiễu buổi tiệc rượu này.

 

Trịnh Mịch trong phòng bao còn chưa biết bão tố sắp kéo đến.

 

Trước khi đến, Trịnh Mịch đã hỏi thăm được nhân vật chính trong bàn rượu hôm nay.

 

Nghe nói là một vị doanh nhân trẻ mới về nước, anh một tay sáng lập công ty khoa học kỹ thuật và có quan hệ hợp tác sâu rộng với nhiều công ty internet nước ngoài đã quen thuộc với công chúng, bữa tiệc hôm nay, chính là do một đám doanh nhân thành phố Kinh Hải mở tiệc tiếp đãi anh.

 

Cô ta nghĩ rằng một tổng giám đốc xuất thân từ ngành khoa học kỹ thuật sẽ coi trọng đầu tư các sản phẩm tài chính hơn, nhưng một người bạn trong giới nghệ thuật lại nói với cô ta…

 

“Tôi đã từng gặp anh ấy rất nhiều lần ở các buổi đấu giá triển lãm tranh ở New York, hơn nữa lần này người ta nói rõ là muốn tác phẩm của cô Trịnh Mịch ở phòng triển lãm Eden, với khả năng của anh ấy thì có bức tranh của hoạ sĩ nổi tiếng nào mà không mua được? Chắc là anh ấy coi trọng tiềm năng của cô, muốn đầu tư vào tranh của cô, hoặc là…coi trọng bản thân cô.”

 

Nhìn gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông đối diện, Trịnh Mịch chỉ cảm thấy cho dù là loại khả năng nào thì cô ta cũng rất vui vẻ chấp nhận.

 

Cô ta cầm ly rượu lên, mỉm cười đi tới chỗ người đàn ông có giá trị nhất trên bàn này:

 

“…Tôi có vài người bạn trong giới nghệ thuật ở thành phố Kinh Hải, nếu sếp Phó có ý muốn đầu tư các tác phẩm nghệ thuật thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi vô cùng sẵn lòng vì…”

 

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bao đã bị người ta đẩy ra không có chút dấu hiệu báo trước.

 

Không khí hoà thuận vui vẻ trong bữa tiệc như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt mọi người đồng thời tập trung lên vị khách đột nhiên không mời mà đến.

 

Người đẹp đứng dưới ánh đèn hào nhoáng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, ăn mặc giản dị nhưng không che giấu được vẻ quý phái.

 

Trịnh Mịch nhìn thấy người tới, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

 

Sao cô ta lại tới đây?

 

Không phải hiện tại cô ta đang ở phòng triển lãm chuẩn bị cho triển lãm của chính mình sao?

 

Nhưng rất nhanh, Trịnh Mịch đã che giấu tia chột dạ trong nháy mắt, lén lút liên hệ với người mua tuy không hợp quy tắc, nhưng nghệ thuật gia trong nước làm như vậy không chỉ có mình cô ta.

 

Người không vì mình, trời tru đất diệt, cô ta nghe nói Lạc Thi đã chia tay với vị bạn trai phú nhị đại kia, không có người đầu tư lớn mạnh thì phòng triển lãm Eden đóng cửa chỉ là chuyện sớm hay muộn, cô ta sẽ không chờ để chết cùng phòng triển lãm đâu.

 

“Lạc tiểu thư, sao cô lại tới đây?” Trịnh Mịch cười nhạt: “Tôi nhớ hình như trong danh sách được mời hôm nay không có tên cô mà?”

 

Thấy Lạc Thi chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, Trịnh Mịch có chút không được tự nhiên lớn tiếng nói.

 

“Tuy rằng tôi quen biết với Lạc tiểu thư đây, nhưng trường hợp hôm nay chỉ sợ không thích hợp gọi thêm một chỗ cho Lạc tiểu thư, có chuyện gì thì muộn chút nữa Lạc tiểu thư có thể liên hệ riêng với tôi, phục vụ…”

 

Vừa nói xong đã muốn gọi phục vụ đuổi Lạc Thi đi.

 

Phương Quỳnh đang trong bữa tiệc đương nhiên sẽ không cho phép Trịnh Mịch đuổi Lạc Thi đi.

 

Nhưng cô ấy chưa kịp mở miệng, thì người ngồi bên phải Phương Quỳnh, chính là nhân vật lớn mà Trịnh Mịch luôn ân cần nịnh nọt, anh khép thực đơn lại, nói ra câu đầu tiên từ lúc ngồi xuống tới giờ:

 

“Thêm một món cua ủ cam nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play