Anh nhìn mặt biển sâu thăm thẳm, dường như thấy được một tương lai nào đó trong bóng đêm hư vô kia.

 

“Không phải thù cũ.”

 

Gió biển dồn dập, Phó Dư Thâm đút hai tay vào túi quần tránh cho góc áo bị thổi tung lên.

 

“Nói sau đi, tắt máy đây.”

 

Buổi tiệc diễn ra ở Boong tàu phía dưới đang vào lúc náo nhiệt nhất, Phó Dư Thâm vừa mới bước vào trong, thì đã có rất nhiều giám đốc tới tìm anh nâng ly, bàn bạc chuyện hợp tác.

 

Phó Dư Thâm không hề ngoái lại nhìn phương hướng Lạc Thi rời đi một lần nào.

 

Bởi vì anh biết, giờ phút này cô sẽ không biến mất ở nơi tận cùng của đường phố không người vào đêm xuân như trước.

 

Mặt biển bao la rộng lớn, con tàu này là chỗ dung thân duy nhất của cô.

 

Chuyến tàu đêm ở trên mặt biển hơi hơi xóc nảy, đêm nay Lạc Thi mơ thấy một giấc mơ khiến cô có cảm giác bản thân đang ngâm mình trong nước biển mặn chát.

 

Thật ra đã lâu rồi cô không còn mơ thấy Phó Dư Thâm nữa, chỉ có đoạn thời gian lúc mới chia tay với anh thì gần như đêm nào Lạc Thi cũng nhìn thấy anh ở mỗi một hoàn cảnh khác nhau trong giấc mơ.

 

Khi đó phần lớn những giấc mơ đều trái ngược với hiện thực.

 

Ở trong mơ, thân phận của bọn họ khác trong hiện thực, có khi gặp nhau trong đống đổ nát của chiến tranh, có khi gặp nhau trong lớp học sau buổi chiều, cảnh trong mơ kỳ lạ, nhưng có một điều vẫn không thay đổi…

 

Đó là bọn họ gặp nhau, yêu nhau, chỉ có êm đềm và ngọt ngào, giống như trong một ảo cảnh chỉ có trời trong nắng ấm mãi mãi.

 

Nhưng sau khi gặp lại Phó Dư Thâm, những ảo ảnh dối trá đó giống như bị người ta tàn nhẫn đập vỡ.

 

Lúc này đây hình ảnh ở trong mơ là đêm xuân mà bọn họ chia tay kia.

 

Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, Lạc Thi tưởng rằng bản thân đã sớm quên hết, nhưng mà khi trong mộng tái hiện lại từng chi tiết một, cô mới phát hiện ra cô nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

 

Đèn đường mờ nhạt ở cổng bệnh viện.

 

Lá hải đường rơi trên sườn dốc hoang vắng.

 

Còn có tiếng bước chân lảo đảo đuổi theo phía sau.

 

…Đi tiếp về phía trước đi.

 

Âm thanh trong đáy lòng vang lên một cách máy móc hết lần này đến lần khác.

 

… Lạc Thi, cô phải đi về phía trước, đừng quay đầu lại.

 

Dù vậy, bước chân của cô vẫn chậm chạp như cũ, mỗi một bước đi đều như đi trên mũi đao, đau đớn đến mức như muốn nghiền nát máu thịt xương cốt của cô.

 

“Lạc Thi.”

 

Đường phố yên tĩnh trống trải không người, đèn đường mờ nhạt, thi thoảng có xe chạy vụt qua như bay, để lại tàn ảnh chói mắt.

 

Lạc Thi không quay đầu lại, bước chân lại không chịu khống chế mà dừng lại.

 

“Quay lại, nhìn anh.”

 

Giọng nói của thiếu niên khô khốc khàn khàn, gió lạnh đêm xuân thổi xuyên qua đồng phục bệnh nhân, luồn vào vạt áo vuốt ve anh, anh tái nhợt như một con chim sắp mất đi nơi ở, có thể chết đi ngay giây tiếp theo.

 

“Nhìn vào mắt anh, nói lại cho anh nghe lời mà em nói với anh trong tin nhắn, nói lại lần nữa đi.”

 

Lạc Thi luôn là một người sống tình cảm.

 

Nhưng ở giây phút kia, lý trí khống chế thân thể của cô, điều khiển cô nói ra từng câu nên nói.

 

Hàng cây hải đường bên đường trong giấc mộng hoang vu của cô bị một mồi lửa thiêu đốt, cháy thành những đống tro tàn.

 

 

Sáng sớm hôm sau, Lạc Thi bị tiếng động Tư Kỳ vào phòng đánh thức.

 

Sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng, bên ngoài cửa sổ là một mảnh sương mù, trong nhà được bao phủ bởi ánh sáng chói mắt của đèn sợi đốt.

 

Lạc Thi chỉ cảm thấy tối hôm qua có lẽ là cô sốt quá cao, thế cho nên giờ phút này cô gần như không thể hiểu được ý trong lời nói của Tư Kỳ.

 

“… Em nói là Đoạn Trì đi cả một đêm qua giờ vẫn chưa trở về?”

 

Giọng điệu của Tư Kỳ có chút gấp gáp.

 

Tối hôm qua cô ấy đi theo Đoạn Trì đi đón Thiều Lộ, quả thật là Thiều Lộ uống say mèm, mấy người uống rượu với Thiều Lộ thấy Đoạn Trì tới, thì càng ồn ào muốn giúp Thiều Lộ hả giận, nên phạt Đoạn Trì uống rượu.

 

Đoạn Trì không phải người biết từ chối người khác, ba lần bốn lượt đẩy ra cuối cùng vẫn phải nghe theo.

 

Tư Kỳ vừa theo dõi vừa viết kế hoạch cho dự án, đến lúc tỉnh táo lại thì hai người đều đã trở về phòng Đoạn Trì.

 

“… Khi đó thời gian cũng không còn sớm, em liền nói với quản gia một tiếng, bảo anh ta tiếp tục quan sát, kết quả sáng nay anh ta nói với em từ tối qua tới giờ đều không có ai ra cả.”

 

Lạc Thi cảm thấy thật vớ vẩn.

 

Cuộc đời của cô vốn cho rằng đã đến lúc hỏng bét nhất, không ngờ lại càng xuất hiện những chuyện hỏng bét hơn nữa.

 

Nhưng mà cũng may, lúc cô lấy chìa khoá phòng Đoạn Trì mở cửa ra, cũng không nhìn thấy cảnh tượng kịch tính dâm loạn gì.

 

Tuy rằng hai người ngủ cùng một phòng, nhưng quần áo đều đầy đủ, giày của Thiều Lộ cũng chưa bỏ ra, nằm ở trên giường ngủ say như chết, mà Đoạn Trì ngồi trên thảm, nửa người trên dựa vào mép giường cũng ngủ đến mức trời sập cũng không biết gì.

 

Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Còn may không thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, nếu không thì thật không biết giải quyết thế nào cho ổn.

 

“Sếp, hay là đánh thức anh Trì trước…”

 

“Không cần.”

 

Lạc Thi thở ra hơi nóng rực, mệt mỏi ấn thái dương.

 

“Chụp một tấm ảnh, sau đó chúng ta rời đi.”

 

Tư Kỳ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu, nhưng giờ ngay cả sức đi giải thích Lạc Thi cũng không còn.

 

Sáng mai bọn họ đã phải rời thuyền, thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều, Lạc Thi không muốn dồn chút sức lực cuối cùng của mình cho chuyện vô ích như bắt gian với chia tay này.

  ( truyện trên app T𝕪T )

Vừa đúng lúc trở lại phòng không lâu, Lạc Thi nhận được hồi âm của trợ lý của bà cụ Sầm, nói đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng và đồng ý ăn trưa cùng cô.

 

Nhìn thấy câu trả lời này, Lạc Thi mới thoáng phấn chấn hơn một chút từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.

 

Lời mời cơm trưa là cô gửi tới trước khi đi ngủ tối hôm qua, thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng giờ phút này đột nhiên nhận được hồi âm, Lạc Thi lập tức lên tinh thần, quay đầu về phòng chỉnh trang lại.

 

12 giờ, đúng giờ hẹn Lạc Thi ngồi ở nhà ăn chờ bà cụ Sầm thong thả tới muộn.

 

Bà cụ Sầm năm nay đã ngoài 70, tuy đầu tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn khoẻ mạnh.

 

“Không ngờ cháu gái bên ngoại nhà họ Thư đã lớn như vậy rồi, hình ảnh ta với bà ngoại cháu cùng nhau đi học giống như mới là chuyện ngày hôm qua.”

 

Lạc Thi không dám tùy tiện tiếp lời, bởi vì cô nhớ rõ quan hệ giữa bà cụ Sầm với bà ngoại hình như không tốt lắm.

 

Đối phương có vẻ nhìn ra suy nghĩ của cô nên cười nói:

 

“Thật ra ta với bà ngoại cháu cũng chỉ có chút tranh chấp nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, khi còn nhỏ thì so thành tích, trưởng thành thì so gả chồng, hiện tại ngẫm lại, mọi thứ của bà ngoại cháu đều ưu tú hơn ta, chỉ là vấp ngã ở giai đoạn gả chồng, điểm này cũng giống mẹ cháu.”

 

Bà cụ nhấp một ngụm trà đại cát lĩnh.

 

“Tài sản mà bà ngoại với mẹ cháu để lại, cháu không để mẹ kế với hai đứa nhỏ của bà ta cướp đi chứ?”

 

Lạc Thi lắc đầu: “Trong mắt bọn họ chỉ có cổ phần của cha cháu thôi.”

 

“Cũng đúng, xem ra trong lòng bọn họ những bức hoạ với đồ cổ đó đều chỉ có mấy kẻ ngốc nghếch lắm tiền mới xem thành bảo vật, bọn họ tự coi mình là thông minh, chắc chắn chỉ biết tới vàng thật bạc trắng… Vậy sau này cháu định làm thế nào?”

 

Bà cụ Sầm hiền lành hơn so với tưởng tượng của Lạc Thi rất nhiều, Lạc Thi không tự giác mà thoải mái hơn chút.

 

“Kinh doanh tốt phòng triển lãm mà mẹ cháu để lại cho cháu, chờ đến khi hoạt động đi vào quỹ đạo thì lại tiếp tục vẽ tranh.”

 

“Cho nên cháu mới đồng ý với hôn ước của nhà họ Đoạn sao?”

 

Bà cụ Sầm cười nói:

 

“Không tồi, cuối cùng cháu cũng giỏi hơn bà ngoại cháu với mẹ cháu một chút, ít nhất hiểu được không nên gả cho một kẻ nghèo khổ, ta nhớ rõ lần cuối cùng ta nghe tin tức về cháu, là lúc cháu đang yêu đương với một người trẻ tuổi có gia cảnh không tốt lắm, cha cháu nghe nói thì nổi trận lôi đình… Ha, ông ta đương nhiên là không cho phép rồi, chính ông ta đã trèo lên bằng cách đó, sao có thể không rõ chứ, người trẻ tuổi yêu đương với cháu hơn phân nửa là vì ham muốn tài sản của ông ta.”

 

Lông mi Lạc Thi run rẩy.

 

Cô không muốn đề cập đến chuyện quá khứ, vì thế nói sang chuyện khác:

 

“Cháu đã quyết định chia tay với Đoạn Trì rồi.”

 

Buổi sáng ngay sau khi rời khỏi phòng Thiều Lộ, cô đã nhắn tin chia tay với Đoạn Trì.

 

Bà cụ Sầm kinh ngạc trong phút chốc, ngay sau đó lại gật đầu.

 

“Đứa nhỏ của nhà họ Đoạn kia… có thể sống được một cuộc sống bình thường, nhưng nếu cháu muốn kinh doanh tốt phòng triển lãm, thì chỉ sợ cậu ấy sẽ không giúp được gì nhiều, nếu đều là liên hôn thì đương nhiên phải liên hôn với một người giúp ích được cho cháu nhiều hơn.”

 

Dừng một chút, dường như bà cụ Sầm nhớ tới cái gì, ánh mắt hiền từ đánh giá Lạc Thi từ trên xuống dưới một lần.

 

“Thật ra, ta có một ứng cử viên tốt hơn.”

 

Lạc Thi mờ mịt chớp chớp mắt nhìn bà ấy.

 

Cô thật sự không biết sao tự nhiên lại chuyển sang đề tài này.

 

Cô chủ động muốn gặp mặt bà cụ Sầm là muốn mượn cơ hội làm quen với con dâu của bà cụ Sầm, con dâu của bà ấy có quan hệ không tồi với nhị tiểu thư của tập đoàn Hoa Duyệt, có lẽ có thể giúp cô một tay trong hạng mục ở Hoa Duyệt.

 

Lại không nghĩ tới chủ đề lại biến thành chọn đối tượng kết hôn mới cho mình.

 

“Bà Sầm, không cần…”

 

Lạc Thi còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị bà cụ Sầm đang hứng thú bừng bừng cắt ngang:

 

“Cháu cũng không cần có gánh nặng gì, coi như làm quen thêm một người bạn mới, người thanh niên này dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện giờ cũng là một người giàu có, đời sống cá nhân rất trong sạch, khuyết điểm duy nhất chính là luôn làm việc một mình, không có vòng quan hệ của thông gia, anh lại không chịu trèo cao để tránh bị người khác bó tay bó chân, hôm nay ta thấy cháu mới nhớ tới, hai người các cháu thật sự rất hợp nhau.”

 

Lạc Thi đã đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Vệ Đông, sẽ không có cha chồng đè lên đầu chồng cô.

 

Mà vòng giao thiệp của mẹ cô vẫn còn, tuy rằng không thể trực tiếp mang đến tài phú, nhưng đối với một vài người chỉ thiếu một chút để bước vào cửa doanh nhân, thì vòng giao thiệp còn quan trọng hơn so với vàng bạc.

 

Bà cụ Sầm càng nghĩ càng thấy thích hợp, người già lớn tuổi cực kỳ hứng thú với việc ghép nhân duyên, vừa nói vừa nhìn xung quanh phía sau Lạc Thi.

 

“Đúng lúc, cậu ấy cũng ở đây, Tiểu Lý cháu đi kêu cậu ấy lại đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa.”

 

Trợ lý vâng lời rời đi, Lạc Thi lại đang suy nghĩ trong đầu xem nên từ chối thế nào.

 

Tuy rằng cô đã nói chia tay với Đoạn Trì, nhưng Đoạn Trì còn chưa tỉnh lại, coi như là tỉnh lại rồi thật sự chia tay, thì cô cũng nên cho mọi người một thời gian để giảm xóc chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play