Dường như cũng cảm Hương vị của rượu mạnh tràn ngập trong người, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía Lạc Thi lại rất tỉnh táo.

 

“Nếu vậy thì chúng ta tâm sự chuyện gần đây đi, vừa rồi bọn họ đang nói cái gì nhỉ? À, bạn trai hiện tại của cô, hình như gọi là… Đoạn Trì đúng không?”

 

Lạc Thi có thể cảm nhận sự khinh thường trong lời nói của anh khi nói ra tên Đoạn Trì, chân mày cô khẽ nhíu lại.

 

“Cháu trai nhỏ nhất của nhà họ Đoạn, cậu ta có bao nhiêu anh chị em nhỉ? Khoảng thời gian trước trên báo nói ông cụ Đoạn phân chia gia sản, cha cậu ta được phân mấy công ty con có tình trạng kinh doanh giống nhau của nhà họ Đoạn, nếu kết hôn với cậu ta, cô không sợ cậu ta thèm muốn tài sản trong tay cô sao?”

 

Giọng điệu anh ôn hoà, cứ như thật sự đang rảnh rỗi tám chuyện với bạn cũ, nhưng mỗi lời nói ra đều kẹp dao giấu kiếm, sắc nhọn đến mức cứ như nhắm vào điểm yếu của người ta để uy hiếp.

 

Hơi thở của Lạc Thi hỗn loạn, trong đầu không ngừng kêu cô phải rời đi, nhưng lý trí lại lệnh cho cô không được chật vật chạy trốn.

 

Vì thế cô trấn định nói:

 

“Đoạn Trì có sự nghiệp của chính mình.”

 

Phó Dư Thâm cười nhạo không chút che giấu:

 

“Mười lần hết chín lần thất bại cũng coi như là sự nghiệp sao?”

 

“… Đương nhiên, không thể so sánh với sếp Phó được.” Lạc Thi hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười thản nhiên: “ Cho dù có thất bại, thì cuộc sống cũng tốt hơn phần lớn người khác, thương trường lên lên xuống xuống là chuyện rất bình thường, giữa vợ chồng hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Nụ cười trào phúng trên mặt Phó Dư Thâm tắt ngấm.

 

Giúp đỡ lẫn nhau.

 

Anh thật sự không ngờ sẽ nghe được từ này từ trong miệng Lạc Thi.

 

Anh cho rằng cô sinh ra chính là bông hoa hồng trân quý nhất trong vườn hoa, sẽ không bao giờ tự hạ thấp địa vị mà sinh sống trên mảnh đất cằn cỗi.

 

Lại không nghĩ đến, đóa hoa hồng hết sức kiêu sa này, một ngày kia cũng cam nguyện trở thành một gốc hoa dại cùng chịu sóng gió với cây cỏ dại ven đường.

 

Hoá ra chỉ là cô không muốn cùng chịu sóng gió với anh mà thôi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

 

Trên boong tàu truyền đến giọng của người chủ trì nhiệt tình mãnh liệt: “Phu thê ân ái tình cảm kéo dài, mưa gió cùng chung hoạn nạn, cung chúc đám cưới vàng, chân tình mãi mãi không thay đổi.”

 

Tiếng vỗ tay chúc mừng nhiệt liệt, càng làm nổi bật bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người.

 

“Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt, chúc mừng cô, tìm được một người đồng hành môn đăng hộ đối.”

 

Giọng nói của Phó Dư Thâm nghe không ra vui buồn, từ lúc lên thuyền đến nay, có lẽ đây là câu đầu tiên mà anh nói với cô một cách bình tĩnh nhất.

 

Lạc Thi bỗng cảm thấy cổ họng thít chặt lại, nỗi đau đớn buồn khổ dày đặc khó có thể miêu tả bao vây trái tim cô, cô vẫn ngồi ở chỗ này, nhưng cứ có cảm giác như chết đuối.

 

“… Cảm ơn.”

 

Cô gần như máy móc đáp lại.

 

Bữa tiệc pháo hoa long trọng này diễn ra rất lâu, trong đám người đang xem pháo hoa, có người đang dựa vào mép thuyền quay đầu lại, cô ấy nhìn thấy Lạc Thi với Phó Dư Thâm sóng vai ngồi cạnh nhau.

 

Sau khi do dự vài giây, hai người bạn của cô ấy tươi cười kéo cô ấy lại đây.

 

“Sếp Phó!”

 

Cô gái trẻ mặc váy hồng lôi kéo bạn mình ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Thâm một cách tự nhiên.

 

“Không ngờ có thể thấy anh ở đây, bạn tôi là người dùng trung thành của hãng máy ảnh toàn cảnh Prism các anh đấy, không chỉ mua cho bản thân, mà cô ấy còn mua cho mỗi người trong đoàn chúng tôi một bộ trước khi đi trượt tuyết nữa đấy.”

 

Hãng camera toàn cảnh Prism trong miệng cô ta là một dự án do Phó Dư Thâm xây dựng hồi còn là sinh viên, nó cũng là nền tảng làm nên khoa học kỹ thuật Thâm Lam ngày nay.

 

Anh khách sáo đáp lời: “Cảm ơn.”

 

“Không chỉ là sản phẩm, mà mỗi một quảng cáo cô ấy đều nhớ rõ ràng…”

 

“Không phải mỗi một quảng cáo đều nhớ!” Cô gái kia bị bạn trêu ghẹo đến mức mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “Chỉ là có ấn tượng rất sâu đậm với quảng cáo thời kỳ đầu của Prism, nghe nói là sếp Phó tự quay khi còn học đại học, lần đầu tiên tôi xem có cảm giác rất rung động, không ngờ sếp Phó có nền tảng là ngành khoa học và công nghệ lại có thể sản xuất được một đoạn phim ngắn lãng mạn như vậy…”

 

Lông mi của Lạc Thi khẽ run.

 

Tiếng nói chuyện bên tai cùng với tiếng sóng biển trở nên xa xôi, những gì hiện ra trước mắt cô là hình ảnh của một đêm giao thừa năm nào đó.

 

Những người khác căn cứ khởi nghiệp đã sớm ra ngoài liên hoan, chỉ còn lại Lạc Thi uể oải không vui ở cùng với Phó Dư Thâm đang tăng ca chạy thử chương trình, trong phòng không đủ ấm, cô bọc áo khoác của Phó Dư Thâm lên người nằm dài trên sô pha chán chường lướt Weibo. 

 

“Quả nhiên không thể yêu đương với một người đàn ông học khoa học kỹ thuật được mà, một chút tình thú cũng không có…”

 

Âm thanh gõ bàn phím dừng lại một chút, Phó Dư Thâm nhìn chằm chằm máy tính chậm rãi mở miệng:

 

“Tình thú? Nơi này sao? Nếu em không chê thì anh thấy không sao cả.”

 

Lạc Thi chậm nửa nhịp mới hiểu được anh đang nói cái gì, ném cái gối dựa lại đó, vành tai ửng đỏ trừng anh.

 

“… Cái em nói là pháo hoa, bạn cùng phòng em đều đi ra bờ sông xem pháo hoa đêm giao thừa hết rồi!”

 

Phó Dư Thâm tiếp tục gõ bàn phím, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt của anh như một bóng ma.

 

“Kí túc xá của bọn em cũng đi.”

 

Lạc Thi có chút hâm mộ nhìn ảnh chụp của bạn bè:

 

“Năm nhất năm hai em đều bận rộn chuẩn bị tác phẩm cuối kỳ, năm nào cũng trải qua giao thừa ở phòng vẽ tranh… Pháo hoa thật là đẹp mắt.”

 

Âm thanh gõ bàn phím vẫn vang liên tục bên tai, Lạc Thi ngước mắt nhìn Phó Dư Thâm một cái, cô có chút giận dỗi thay đổi vị trí, đưa lưng về phía anh tiếp tục lướt điện thoại.

 

Nửa giờ sau, Lạc Thi bất giác ngủ thiếp đi bị anh đánh thức.

 

“Đeo lên.”

 

Lạc Thi đang ngủ mơ mơ màng màng, để người đàn ông ngồi xổm trên sofa tuỳ tiện muốn làm gì cô thì làm, thiết bị VR đặt lên đầu cô có cảm giác hơi lạnh lẽo, Lạc Thi nhăn mày, bị Phó Dư Thâm cười nhạt chế nhạo.

 

“… Đây là cái gì?”

 

Cô gái trẻ vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói nghe có chút nũng nịu, lông mi vì buồn ngủ mà khẽ rũ xuống.

 

“Không phải em muốn xem sao?”

 

Vì nhiều đêm thức trắng nên giọng nói của anh đầy mệt mỏi nhưng có chút nuông chiều.

 

Phó Dư Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, trước ba giây cuối cùng của năm, Lạc Thi nghe thấy anh chậm rãi đếm ngược ba tiếng.

 

Chữ cuối cùng vừa dứt, bóng tối trước mắt chợt hoá thành những tia sáng pháo hoa rực rỡ.

 

Lạc Thi kinh ngạc đến quên cả thở.

 

Những tia sáng của pháo hoa như những vì sao rơi xuống nở rộ dưới chân cô, rồi biến mất, sau đó lại bay lên nở rộ.

 

Khung cảnh nhộn nhịp của thành phố về đêm hoá thành những điểm sáng nhỏ, cô nhìn theo góc quay xuyên qua những tia pháo hoa nở rộ trên không trung, giống như đang điều khiển một con thuyền đi qua dải ngân hà lấp lánh ánh sáng.

 

Lạc Thi nhanh chóng nhận ra đây là hình ảnh của camera toàn cảnh được trang bị máy bay không người lái của đoàn đội Phó Dư Thâm quay được.

 

“Sao lại không nói lời nào?” Anh cười cười hỏi.

 

Một lúc lâu sau Lạc Thi mới tìm được giọng nói của mình về:

 

“… Nếu Đại Chung mà biết các anh lấy máy bay không người lái của anh ấy để quay, thì nhất định sẽ giết các anh.”

 

Những thiết bị này cộng lại không hề rẻ chút nào.

 

“Bị mắng rồi.” Phó Dư Thâm liếc nhìn điện thoại bị anh vứt sang một bên: “Anh lừa cậu ấy nói đây là để cho các nhà đầu tư xem ý tưởng quảng cáo.”

 

“Nếu như động cơ bị hỏng thì cũng không sao.” Tâm trạng của Lạc Thi rất tốt, thuận miệng nói: “Em sẽ bồi thường cho anh ấy một cái tốt hơn.”

 

“A Thi.”

 

Bỗng nhiên Phó Dư Thâm gọi cô một tiếng.

 

Lạc Thi đang còn đeo thiết bị nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được anh đang ngồi xổm, bàn tay dày rộng của anh bao bọc lấy đôi tay của cô.

 

“Cho anh thêm ba năm.” Anh như đang nói cho Lạc Thi nghe, cũng như đang tự lầm bầm lầu bầu với chính mình.

 

Lạc Thi ý thức được anh đang muốn nói cái gì, rút tay ra nắm ngược lại tay anh.

 

“Không cần phải đặt ra giới hạn thời gian cho bản thân, Dư Thâm, chúng ta chắc chắn sẽ luôn ở bên nhau, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.”

 

Anh im lặng thật lâu, bỗng nhiên cười.

 

“Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, thì anh không biết.”

 

“Nhưng Lạc Thi, điều duy nhất anh biết rõ là… ba giây sau, anh sẽ hôn em.”

 

 

Pháo hoa bắn lên bầu trời xanh thẫm trước tiếng hò reo của mọi người và nổ tung một tiếng.

 

Lạc Thi tỉnh lại từ trong hồi ức, cảm xúc vô thức hiện lên trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất.

 

Tiếng nói cười của mấy cô gái ngồi ở bên phải Phó Dư Thâm bay tới:

 

“… Có ấn tượng sâu đậm rốt cuộc là với quảng cáo, hay là người làm ra quảng cáo nha…”

 

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải trở về rồi.”

 

Phó Dư Thâm ngước mắt nhìn về phía Lạc Thi đứng dậy.

 

thấy đi như vậy có chút không tự nhiên, nên Lạc Thi lại nói thêm một câu:

 

“Lần sau có cơ hội thì nói chuyện tiếp.”

 

Phó Dư Thâm nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó mở miệng nói: “Được.”

 

Bọn họ chào tạm biệt như bạn bè bình thường.

 

Thật giống như, bọn họ vẫn còn phương thức liên hệ của nhau vậy.

 

Phó Dư Thâm ngồi trước bàn dài không một bóng người, nhìn chăm chú bóng lưng nhỏ nhắn dần dần biến mất trong tầm mắt, chờ người đi xa, anh mới không nhìn theo nữa.

 

Giọng nói vừa rồi còn coi như khách sáo bỗng trở nên lạnh nhạt hẳn, Phó Dư Thâm cắt ngang chủ đề mà mấy cô gái kia đang bàn luận không ngớt.

 

“Tôi còn có việc, đi trước một bước.”

 

Từ trước đến nay anh không phải là một quý ông lịch lãm gì, thậm chí cũng không thèm làm cho có lệ, nhấc chân rời khỏi bàn trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, chờ đến lúc đến một góc khuất không người trên boong tàu, anh mới gọi điện cho Thẩm Gia Mộc đang ở một tầng khác của boong tàu.

 

Điện thoại được kết nối, câu đầu tiên anh đã hỏi:

 

“Sao rồi?”

 

“Mệnh lệnh của ông chủ Phó giao cho sao có thể không thành công được, yên tâm đi, đã uống đến ngã trái ngã phải rồi.”

 

Giọng điệu của người đàn ông đầu kia điện thoại như tắm mình trong gió xuân.

 

“Bây giờ người đang ở đâu?”

 

“Đoạn Trì với Thiều Lộ về phòng rồi, nhưng mà cái này không liên quan gì đến tôi đâu nhé, tôi chỉ phụ trách giúp cậu chuốc say cậu chủ  nhỏ nhà họ Đoạn kia thôi, còn cuối cùng cậu ta với tiểu thư nhà họ Thiều làm gì, thì tôi không biết được… Nhưng cậu ta say quắc cần câu, cho dù có tâm cũng không có sức, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu.”

 

Anh ấy dừng một chút lại hỏi thêm:

 

“Nhưng mà Dư Thâm này, cậu còn chưa nói cho tôi biết đâu đấy, cậu mới về nước, chẳng lẽ có thù oán cũ gì với cậu chủ nhỏ nhà họ Đoạn này à?”

 

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở của đám mây hắt lên biển đen sâu thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play