“Bạn học mà thôi, lúc ở cao trung còn theo đuổi bạn gái cũ của tôi, đáng tiếc còn không theo đuổi được… Lạc Thi, cô nói xem trước kia cái này cũng coi thường cái kia cũng coi thường, tôi còn tưởng rằng ánh mắt của cô rất cao chứ, kết quả…”
Châm chọc một cách lộ liễu.
Dưới ánh đèn lay động, Lạc Thi nhìn từng khuôn mặt bỏ đá xuống giếng trước mặt, mới biết hoá ra bản thân mình lại có nhiều kẻ thù như vậy.
Nhưng cũng chính vì như thế, nên cô mới không thể sợ hãi.
“Ánh mắt tôi cao bao nhiêu à?” Lạc Thi khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng: “Chẳng qua là có thói sạch sẽ, không thích nhặt những tên đàn ông hoang dã bẩn thỉu có thể ngủ với bất kỳ ai thôi.”
Cục đá rơi xuống, con chó bị đập trúng lập tức thay đổi sắc mặt, nói không lựa lời:
“Lạc Thi! Cô con mẹ nó nói ai bẩn? Cô đừng tưởng rằng bản thân cao không ai với tới được, ai mà không biết lúc đại học cô còn yêu đương với một tên thấp hèn một nghèo hai trắng chứ…”
“... Sếp Phó.”
Người đàn ông ngồi đối diện Lạc Thi vẫy tay với người phía sau cô, cắt ngang tiếng chửi rủa của người nọ.
“Nếu sếp Phó đã bàn xong chuyện kinh doanh rồi, thì lại đây uống hai ly được chứ?”
Lạc Thi cứng đờ.
Âm thanh lạnh lùng xen lẫn mùi rượu và thuốc lá ập tới, không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai.
“Cảnh Duệ, cậu nhàn rỗi vậy hả?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng mà xa cách.
“Dù sao cũng phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi đúng không?” Người đàn ông được gọi là Cảnh Duệ có đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, ám chỉ liếc Lạc Thi một cái: “Hơn nữa, nơi này còn có chuyện rất thú vị.”
Ngón tay cầm ly champagne Lạc Thi hơi siết chặt.
Đừng lại đây ngồi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Nếu anh thật sự từng có tình cảm với cô.
Thì lúc này không nên ngồi ở đây, thưởng thức sự túng quẫn của cô.
Phía sau im lặng vài giây.
“Chuyện gì thú vị?”
Từ góc bàn với boong tàu vang lên một tiếng két hơi chói tai, ánh mắt mọi người tập trung vào người vừa mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống, ai nấy ngồi thẳng tắp như gặp kẻ địch lớn.
Trái tim Lạc Thi chìm xuống.
Tiếng nói không có độ ấm của người đàn ông vang lên bên tai Lạc Thi:
“Nói cho tôi nghe một chút xem.”
Tất cả mọi người ngồi trên bàn dài đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Bọn họ cho dù là kinh doanh nhỏ hay lớn, cho dù không có năng lực, cũng hiểu rõ người nào nên đắc tội, người nào không nên đắc tội —— Phó Dư Thâm chính là nhân vật đứng đầu trong danh sách không nên đắc tội của bọn họ.
Ai dám nói cái gì mà kẻ thấp hèn ở trước mặt Phó Dư Thâm – người đi lên từ tầng dưới chót chứ?
Người đàn ông vừa rồi lớn tiếng châm chọc ngượng ngùng nói:
“Chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, sếp Phó trăm công ngàn việc như vậy, một giây kiếm được trên dưới mấy trăm vạn, chắc chắn là không có hứng thú với chút chuyện nhỏ này rồi…”
Ánh mắt Cảnh Duệ không ngừng đảo quanh giữa Lạc Thi với Phó Dư Thâm:
“Sếp Phó của chúng ta chắc không phải là loại người thấp kém gì đâu, đúng không sếp Phó?”
Phó Dư Thâm vẫn chưa nói gì.
Lạc Thi bên cạnh anh đột nhiên lại uống một hơi cạn sạch ly rượu còn thừa một nửa, cái ly đập lên trên khăn trải bàn mềm mại tạo nên một tiếng vang trầm thấp, tất cả mọi người kinh hồn táng đảm nhìn về phía Lạc Thi, không rõ cô muốn làm gì.
“Phải không?”
Cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Có vẻ như cô giận chó đánh mèo, lại như bị sóng biển trong đêm tối khuấy động lên những nỗi lòng xưa cũ, rượu làm cơ thể cô nóng bừng, trên môi cô hiện lên một nụ cười mệt mỏi kiệt sức nhưng lại vô cùng quyến rũ.
“Thời niên thiếu tôi không hiểu chuyện, chọn bạn trai không chọn tính cách, cũng không chọn của cải, chỉ biết xem mặt, kết quả tìm được một bạn trai cũ là quỷ nghèo đến bây giờ còn bị cười nhạo … chuyện yêu đương xưa cũ như vậy, sếp Phó có cảm thấy hứng thú không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bàn dài yên lặng như chết.
Người nào người nấy nhìn Lạc Thi như nhìn thấy quỷ.
Cuối cùng Phó Dư Thâm cũng nhìn cô, tầm mắt dừng trên đôi gò má phiếm hồng của cô.
Ngay cả khi say, cô cũng không bao giờ cúi đầu từ bỏ kiêu ngạo trong lòng, nhất là lúc này, cô hiểu lầm anh đến xem trò cười của mình, nên giống như con nhím dựng hết gai toàn thân lên.
Anh rũ mắt nhìn qua cần cổ trắng đến loá mắt kia.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh lúc ý loạn tình mê, trong nụ hôn mạch đập của cô nhảy lên nhảy xuống, còn có lúc động tình da thịt nóng bỏng như muốn đốt cháy anh.
Mà giờ phút này, đôi mắt thâm trầm của Phó Dư Thâm phản chiếu lại dáng vẻ đầy cảnh giác của cô.
Khoé môi anh giật giật, không chút để ý nói:
“Cảm thấy hứng thú.”
“Cô thử nói một chút xem, ai dám cười nhạo cô.”
Xa xa bay tới tiếng sóng biển, càng làm nổi bật lên bầu không khí yên tĩnh xung quanh bàn dài, xen lẫn vào đó là vô số anh mắt nghi ngờ ngạc nhiên.
… Tình huống này là thế nào?
Lạc Thi cũng sửng sốt một chút, không rõ rốt cuộc Phó Dư Thâm đang nghĩ cái gì.
Lúc bọn họ chia tay quả thật là không vui vẻ gì.
Phó Dư Thâm không phải người có trí nhớ kém, anh kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không đưa thể diện của bản thân cho cô, mặc cô giẫm đạp một lần nữa.
Mà lúc này, sắc mặt của người đàn ông cười nhạo, thậm chí còn chửi rủa cô đã tái mét, một lúc lâu mới khẽ cắn môi lên tiếng:
“Sếp Phó với cô Lạc… quen nhau sao?”
Phó Dư Thâm: “Quen.”
Lạc Thi: “Không quen.”
“… Lạc tiểu thư năm đó là hoa khôi của đại học Kinh Hải.” Phó Dư Thâm lạnh lùng nhìn cô một cái: “Đương nhiên, Lạc tiểu thư không biết tôi thật sự rất bình thường.”
Lời đã nói đến mức này, Lạc Thi lại nói không quen biết, ít nhiều gì cũng có chút không cho người ta thể diện.
Cô cười nhạt nói:
“Sao có thể, sếp Phó chính là sinh viên nổi danh ở đại học Kinh Hải, mấy năm trước còn tặng một cơ sở kinh doanh cho đại học Kinh Hải, tôi còn có một đàn em là fans của anh, nói với tôi vẫn luôn lấy làm tiếc vì không được kí tên khi đi nghe buổi toạ đàm của anh vào lần trước.”
Cảnh Duệ xem náo nhiệt ở một bên ồn ào lên tiếng:
“Nếu như vậy thì sếp Phó kí một cái cho đàn em của người ta đi.”
Phó Dư Thâm không nói chuyện, chỉ nhìn qua nụ cười khách sáo xa cách của Lạc Thi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Người xung quanh hai mặt nhìn nhau.
Ai cũng không nghĩ đến, cục diện mà bọn họ bày ra ngày hôm nay, vốn là để nhìn Lạc Thi bị chế giễu, cuối cùng lại thành giật dây bắc cầu cho cô, nếu thật sự Lạc Thi phát triển quan hệ với Phó Dư Thâm, vậy thì…
“A, ông cụ Sầm với bà cụ Sầm đang đọc diễn văn ở dưới kìa.”
Có người lên tiếng cắt ngang đồng thời chỉ vào boong tàu phía dưới.
Có cái cớ này, những phú nhị đại ngồi trên bàn dài vội vã đứng dậy đến bên cạnh lan can, giả vờ xem náo nhiệt để rời đi, sợ bị Phó Dư Thâm bắt trở về nhận lỗi với Lạc Thi.
Tiếng người ồn ào chúc mừng lễ kỷ niệm trên boong tàu, còn có tiếng đủ loại pháo hoa to nhỏ bỗng bắn lên trời cao thu hút sự chú ý của mọi người.
Bởi vậy gần như không ai chú ý tới…
Lạc Thi vừa muốn đứng khỏi ghế dựa rời đi, thì bất ngờ bị một cánh tay dài nắm lấy, ngay cả ghế của cô cũng bị kéo qua.
“Còn muốn diễn bao lâu nữa?”
Tiếng nói trầm thấp mang theo cảm giác lạnh lẽo vang lên bên tai cô như tiếng hạt tuyết rì rào rơi vào mùa đông lạnh giá.
Ở khoảng cách này, Lạc Thi gần như có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu hoà lẫn với hương rượu thơm mát trên người anh, chỗ cánh tay bọn họ chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể cao hơn cô xuyên qua lớp áo sơ mi, lan lên làn da lạnh lẽo của cô.
Ngắn ngủi vài giây, dường như tiếng dòng máu lưu thông trong mạch máu cũng có thể nghe rõ ràng.
Lạc Thi lấy lại tinh thần, yên lặng cách xa khỏi người anh, ngồi thẳng lại, khuôn mặt lãnh đạm nói:
“Kỹ thuật diễn của tôi vụng về, không thể khiến sếp Phó xem qua một lần là nghiện, thật sự rất xin lỗi.”
Phó Dư Thâm bình tĩnh nhìn cô: “ Cô cho rằng tôi tới xem diễn sao?”
“Không phải xem diễn, chẳng lẽ là ôn chuyện cũ à?”
Phó Dư Thâm nhìn cô gái ngồi thẳng tắp, cổ tay nhỏ nhắn tinh xảo đặt trên tay vịn, chớp mắt, anh thật sự muốn bẻ gãy cổ tay yếu ớt ấy nắm trong lòng bàn tay, nghe tiếng xương vỡ vụn giòn tan.
Không biết làm như vậy, cô có thể cảm nhận được một phần vạn đau đớn mà anh phải chịu đựng không.
“A, ôn chuyện cũ.” Phó Dư Thâm nở nụ cười không hề có chút độ ấm: “Tính ra, thì chúng ta cũng đã… bảy năm không gặp rồi, phải không?”
Lạc Thi sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
Bảy năm, hoá ra đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Tiếng nhạc cùng tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác từ boong tàu phía dưới truyền tới, con trai lớn nhà họ Sầm đang ở trên đài đọc diễn văn: “Đám cưới vàng 50 năm, 50 năm hoạn nạn có nhau, 50 năm cùng chịu sóng gió, đời người có thể có mấy cái 50 năm.”
Lạc Thi ngắm nhìn đám đông náo nhiệt ở nơi xa, nhưng trong lòng lại yên tĩnh như mặt biển, chỉ còn những hồi ức dây dưa cùng với những suy nghĩ phức tạp quanh quẩn trong lòng.
Một lúc lâu sau cô mới định thần lại được, nhưng đã quên mất vấn đề của Phó Dư Thâm, nên chỉ có thể bất an thuận miệng trả lời:
“Hình như là thế.”
Ánh mắt Phó Dư Thâm còn lạnh hơn so với gió biển.
“Cũng đúng, dù sao chuyện từ lâu như vậy, Lạc tiểu thư không nhớ rõ cũng bình thường.”
Anh ngửa đầu uống cạn ly Whiskey.