Phó tổng Trâu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Vừa muốn chất vấn, lại thấy người đàn ông mặc tây trang đi giày da chậm rãi bổ sung:
"À, ý tôi là kĩ thuật đánh bóng của anh."
Trong phòng bi-a, có cô gái trẻ không nhịn được cười ra tiếng.
Máu phó tổng Trâu lập tức dồn hết lên, mặt tím thành màu gan heo, mắt thấy như sắp trở mặt đến nơi…
Nhưng người đàn ông đối diện anh ta lại là nhân vật mà anh ta không đắc tội nổi.
Hoàn toàn khác với những người dựa vào danh tiếng của bậc cha chú mới có thể đứng ở chỗ này, người trước mắt này chính là không dựa vào quan hệ gia tộc không dựa vào người thân, chưa đến 30 tuổi đã đưa Khoa học kỹ thuật Tân Quý ra thị trường.
Thủ đoạn tàn nhẫn, không hề thua kém so với những doanh nhân hơn mười tuổi trong giới, là kẻ có dã tâm hàng thật giá thật.
Hiện tại Phó Dư Thâm đã bôn ba nhiều năm khắp nơi nay mới trở về thành phố Kinh Hải, mọi người trong vòng đều có ý đồ muốn làm quen nhờ cậy, phó tổng Trâu chỉ là một phó tổng làm công nho nhỏ sao dám đắc tội?
Vì thế phó tổng Trâu chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo:
“So sánh với sếp Phó quả thật là kém xa, sau này còn hy vọng sếp Phó nể mặt chỉ bảo, để cho tôi học được chút ít…”
Lời nói lấy lòng không hề nhìn ra là người cao ngạo vừa mới làm Lạc Thi khó xử.
Cái vòng này chính là thực tế như thế, Lạc Thi cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chỉ là lúc ngước mắt bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Phó Dư Thâm, đối phương hơi nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm, yên lặng quan sát phản ứng của cô.
Lạc Thi ngẩn ra.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Giờ phút này Lạc Thi mới ý thức được, từ lúc gặp lại Phó Dư Thâm đến bây giờ, cô vẫn chưa nhìn thẳng vào anh lần nào.
Thanh niên tài tuấn trước mắt của Tân Quý sớm đã không còn vẻ ngây ngô như bảy năm trước, mặc một thân tây trang được đặt may riêng, áng hoa văn sẫm màu trên cà vạt tơ lụa càng tôn lên nét cao quý trên con người anh, nhìn qua như một người thừa kế được hào môn nào đó dày công bồi dưỡng ra.
Nhưng không người nào thật sự nghĩ như vậy.
Dù cho ánh mắt toát ra vẻ cao quý nhã nhặn, nhưng đôi mày kiếm sắc bén kia lại lộ ra vài phần ngang tàng mạnh mẽ.
Đó là sự sắc bén dã tâm của những con người từ tầng dưới chót chém giết đi lên, cho dù là tây trang quý giá cũng không thể dấu đi được.
Mà giờ phút này, Phó Dư Thâm 29 tuổi quan sát cô, dù bận vẫn ung dung, vừa thưởng thức vừa rất có hứng thú xem trò hay.
Lưng Lạc Thi bỗng nhiên căng cứng.
…Đối với anh ấy, thì việc trước mắt chính là một màn kịch hay, kẻ nghèo nàn trở mình thành ông chủ, sau đó gặp lại bạn gái cũ đã sa cơ thất thế, kịch này rất đáng để thưởng thức.
“Sếp Đoạn đây là anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Có người mỉm cười làm bầu không khí trong phòng nhẹ nhàng hơn:
“Được rồi, Lạc đại tiểu thư có tiếng là đoá hoa cao lãnh mà cậu còn có thể hái xuống, đêm nay mà không uống thêm vài chén thì không thể chấp nhận được, tôi phải tra hỏi xem cậu đã sử dụng mánh khoé gì mới được…”
Hôm nay những quý ông có mặt trong phòng bi-a này, có một phần ba đều trong tối ngoài sáng có ý với Lạc Thi, cũng chính là vì biết điểm này, nên Đoạn Trì mới cười càng thêm đắc ý.
Chẳng qua nghĩ đến vừa rồi cùng Lạc Thi tan rã trong không vui, cậu ấy lại có chút thấp thỏm nhìn về phía Lạc Thi.
Lạc Thi cảm thấy vô cùng khó khăn, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười hoàn mỹ:
“Chờ lát nữa chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải bàn, tửu lượng của cậu ấy không tốt, không thể uống nhiều.”
“Ôi chao, Lạc đại tiểu thư đang bảo vệ người ta đấy à.”
Chủ đề càng ngày càng đi lệch, đám người đều có tâm tư riêng nháy mắt ồn ào lên.
Ánh đèn rực rỡ hắt bóng lên độ cong của đôi vai và cần cổ thẳng tắp của cô gái, cô đứng ở nơi đó, tựa như tác phẩm nghệ thuật quý giá được trưng bày trong triển lãm.
Coong…
gậy bida bị ném về giá đỡ, tiếng động này làm Lạc Thi giật mình run lên.
“Sếp Phó không chơi nữa sao?”
Có người bất ngờ nhìn về phía Phó Dư Thâm vừa ném gậy bida.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Phó Dư Thâm cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Mọi người chơi đi.” Rồi sải bước đi ra khỏi phòng bóng bàn.
“Làm sao vậy?”
“Không biết, nhưng mà cũng sắp đến giờ mở tiệc rồi.”
“Đi thôi đi thôi.”
Người trong phòng bi-a dần dần tản đi hết, Lạc Thi cũng bị Đoạn Trì nắm tay đi về phía sảnh tiệc.
Không biết là bởi vì bị bệnh hay là do nguyên nhân khác, mà Lạc Thi cảm thấy bữa cơm này không có mùi vị gì cả, Đoạn Trì thấy cô không có gì tinh thần, gọi một ly nước ấm thúc giục cô uống thuốc, Lạc Thi lại lắc đầu.
“Chuyện hạng mục còn chưa nói xong, chờ lát nữa có lúc cần uống rượu.”
Đoạn Trì từ chỗ Tư Kỳ biết được Phó tổng Trâu có ý đồ xấu xa với Lạc Thi, làm sao còn để cho cô đi uống rượu với người ta được, lập tức ôm đồm chuyện này vào người.
Nhưng một lát sau, rất nhanh Đoạn Trì đã bưng ly rượu chưa mảy may động vào trở về.
“… Anh đi tìm anh ta nói chuyện hạng mục, còn chưa kịp mở miệng anh ta đã tự phạt ba ly, mở miệng ra là nói bận rộn, mới quay đi một chút đã không thấy người đâu, định chơi trò lấy lui làm tiến với anh…”
Lạc Thi mím môi.
Đoạn Trì chẳng qua chỉ là một người cháu trong vô số cháu trai cháu gái của ông cụ Đoạn, áo cơm không lo, nhưng ở trong tập đoàn cũng không có quyền lực thật sự, Phó tổng Trâu sẽ không chủ động đắc tội, nhưng cũng sẽ không thật sự tôn trọng cậu ấy.
“A Thi, hay là thôi bỏ qua đi.”
Đôi tay Đoạn Trì vòng ra sau đầu, thờ ơ thuận miệng nói:
“Thật ra mẹ anh nói rất đúng, hai chúng ta đều không am hiểu chuyện kinh doanh, nếu mẹ đã đồng ý đầu tư vào triển lãm, thì em cứ ném chuyện đầu tư cho bà ấy quản, em chỉ chuyên tâm lo chuyện vẽ tranh, không muốn vẽ tranh cũng không sao, anh nuôi em, em chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm Đoạn phu nhân là được.”
Đôi mắt khép hờ của Lạc Thi hiện lên ý cười trào phúng.
Đoạn Trì quả thật không phải là một người có dã tâm gì, nhưng mẹ của cậu ấy lại không phải.
Hiện giờ tuy rằng việc kinh doanh của phòng triển lãm không tốt, nhưng đồ cất giữ trong đó lại có giá trị liên thành. Giao phòng triển lãm ra, sau đó dựa vào chút tiền ít ỏi của nhà họ Đoạn sống qua ngày, Lạc Thi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Đoạn Trì…”
Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Đoạn Trì đã cắt ngang.
“Chuyện gì…” Đoạn Trì liếc mắt nhìn Lạc Thi một cái, giọng nói mất tự nhiên nhỏ lại: “Cậu ấy uống nhiều thì gọi điện cho tôi làm gì, tôi còn phải ở cùng với bạn gái của tôi nữa…”
Lạc Thi còn đang suy nghĩ biện pháp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đoạn Trì đưa lưng về phía cô đang nhỏ giọng nói điện thoại.
Không khí trong sảnh tiệc ấm áp hòa hợp, cô lại giống như bị một trận gió lạnh thổi qua, xua tan những hỗn độn trong đầu óc khiến cô tỉnh táo lại vài phần.
Đoạn Trì đứng dậy lại đi xa thêm vài bước:
“…Uống nôn ra rồi hả? Đưa cậu ấy về phòng chưa? Chưa về? Buổi tối bên ngoài lạnh như vậy, say ở bên ngoài rồi bị lạnh cóng thì làm sao, tôi về biết ăn nói với mẹ của cậu ấy thế nào đây… được rồi được rồi, cậu tìm người phục vụ lấy cho cậu ấy một cái chăn mỏng đắp lên trước, tôi lập tức tới ngay.”
Ngắt điện thoại, Đoạn Trì vừa quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt hiện lên ý cười nhạt của Lạc Thi.
Tầm mắt cậu ấy có chút trốn tránh.
“A Thi…”
“Con đường bên phía Phó tổng Trâu không đi được rồi, chẳng qua người có quyền lên tiếng trong hạng mục này không chỉ có mỗi mình anh ta, em còn muốn ở lại thử một lần nữa, nếu đêm nay anh không có việc gì, có muốn đi cùng em không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lạc Thi đã đoán được người uống say đầu bên kia điện thoại là ai, cô lại có thể bình tĩnh đến mức khiến bản thân cũng bất ngờ.
Từ trước đến nay, cô luôn là một người kiêu ngạo chỉ cần một người qua đường nào đó đến gần bạn trai mình thì đã làm ầm ĩ lên rồi, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, năm lần bảy lượt cho cậu ấy cơ hội tỉnh ngộ.
Đoạn Trì lại không cảm nhận được Lạc Thi đang cố gắng bao dung mình.
Kỳ thật cậu ấy cũng chần chờ một chút, nhưng nghĩ đến hôm nay Lạc Thi khoan dung với mình, cậu ấy lại không nhịn được ôm chút tâm lý may mắn.
“A Thi, bảo bối, hôm nay sau khi em đi anh đã mắng Thiều Lộ, thật đấy, nhưng ai mà biết được vừa quay đầu cậu ấy đã tự chuốc say chính mình, tình cảm của anh với cậu ấy từ nhỏ đến lớn, anh thật sự không thể mặc kệ cậu ấy được…”
Lạc Thi dùng tia kiên nhẫn cuối cùng nói với cậu ấy:
“Khách ở phòng Vip sẽ có quản gia phục vụ, cô ta sẽ không thiếu người chăm sóc.”
“Em không biết đâu, Thiều Lộ thật sự rất yếu ớt, phải có người dỗ dành, A Thi, cậu ấy với em không giống nhau, cậu ấy không hiểu chuyện như em…”
Cuối cùng Lạc Thi cũng lộ ra chút biểu cảm kinh ngạc, như là nghe thấy được một chuyện cười nào đó.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới có người sẽ dùng từ “Hiểu chuyện” để hình dung mình.
Càng không nghĩ tới, hoá ra cán cân trong lòng Đoạn Trì, cô không phải người đầu tiên được quan tâm về mặt tình cảm.
Lạc Thi bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc ấm áp.
Ngay chớp mắt cửa kính đóng lại, Lạc Thi tựa hồ nghe được tiếng bước chân Đoạn Trì đuổi theo, cũng nghe thấy giọng nói bạn bè cậu ấy gọi phía sau.
Nhưng cho dù như thế nào.
Thì cuối cùng Đoạn Trì cũng không tới tìm cô.
Khi gió biển trên boong tàu vây quanh toàn thân cô, có cái gì từ trong đôi mắt phiếm hồng của Lạc Thi rơi xuống, nện lên lan can lạnh như băng, Lạc Thi vội vàng giơ tay xoa đôi mắt, người trợ lý đi lấy đồ uống nóng cho cô cũng không phát hiện.
“Đi quan sát tình hình bên phía Đoạn Trì, có chuyện gì thì báo với chị.”
Tư Kỳ đứng trong chốc lát muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi.
Tư Kỳ đi không bao lâu, phía sau lưng truyền tới giọng nói của một cô gái trẻ.
“Lạc Thi!”
Người gọi Lạc Thi chính là một cô gái có khuôn mặt trẻ con, cô ấy nhìn Lạc Thi với vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nói:
“Thật là lâu quá không gặp cô, sao cô lại đứng một mình ở đây, chúng tôi đang uống rượu với chơi game ở bên kia, không thì cô cũng tới tham gia với chúng tôi đi?”
Tuy là câu hỏi, nhưng còn chưa chờ Lạc Thi trả lời thì đã bị cô gái trẻ vô cùng nhiệt tình lôi đi.
Kỳ thật Lạc Thi với cô ấy cũng không quen biết nhiều lắm.
Đối phương là gương mặt quen thuộc trong cái vòng này, nhưng lúc Lạc Thi đang còn hào quang, thì mấy chị em plastic quay xung quanh quá nhiều, nhiều đến nỗi Lạc Thi không thể nào nhỡ kĩ tên của các cô ấy.
Chờ đến lúc Lạc Thi ngồi xuống phía sau Sky Bars, mới ý thức cô gái trẻ có khuôn mặt baby này là người hầu của bọn họ được đặc biệt cử đến để mời cô.
“Hôm nay truyền khắp trên thuyền, nói Lạc đại tiểu thư mang theo bạn trai tới, sao lại không thấy người đâu?”
Giọng nói không có ý tốt của một người đàn ông vang lên trong bữa tiệc.
“Tôi nghe nói là bạn thân của Thiều Lộ kia thì phải?”
“Chính là đứa cháu trai nhỏ nhất nhà họ Đoạn, lớn lên trông cũng được, hình như còn là bạn học của Triệu Thư Dương đúng không?”